Chu Diệm cười lạnh, đầu lưỡi lướt qua khóe môi dính máu.
Hắn khoanh tay trước ngực, giọng điệu lười nhác nhưng khiêu khích lộ liễu-
"Tôi làm gì sao? An thiếu gia, tôi với chị dâu tôi chỉ đang trao đổi tình cảm, liên quan gì đến anh? Cút đi! Đồ nhát gan!"
Sắc mặt Ninh Bỉnh An lập tức trầm xuống, không do dự mà tung một cú đấm thẳng vào mặt Chu Diệm.
Cú đấm này vừa nhanh vừa mạnh, Chu Diệm không kịp tránh, lãnh trọn một đòn. Khóe miệng hắn lập tức rỉ máu.
Chu Diệm hừ lạnh một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ nơi môi bị rách, rồi nhổ ra một búng máu.
Ngay giây tiếp theo, hẳn bất ngờ lao lên, tung một cú đấm mạnh mẽ vào bụng Ninh Bỉnh An!
Ninh Bỉnh An kêu lên một tiếng, thân thể không tự chủ mà loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống.
Anh ta ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Chu Diệm lắc lắc cổ tay, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa châm chọc: "Chậc, An thiếu, kỹ năng đanh đam cua anh trước gio vẫn chang ra gì."
Ninh Tú Phân khoanh tay đứng bên cạnh, vừa lau vết máu trên khóe môi, vừa lạnh lùng quan sát.
Thấy có vài bảo vệ định chạy tới can ngăn, nàng vẫy tay ngăn lại: “Không sao, đừng để ý đến họ, cứ để họ đánh. Cả hai đều uống nhiều rồi, đánh xong thì đầu óc sẽ tỉnh táo hơn."
Mấy bảo vệ nhìn nhau đầy khó hiểu.
Đánh nhau giúp tỉnh táo? Đạo lý này là sao?
Nhưng không ai dám trái lệnh Ninh Tú Phân.
Dù sao nhìn vào khí chất sang trọng của nàng, lại nghe loáng thoáng có người gọi nàng là "cô Ninh", rõ ràng là nhân vật quan trọng của chủ tiệc.
Ninh Bỉnh An hít sâu một hơi, ép mình nuốt xuống cơn đau ở bụng, ánh mắt dần sắc bén đầy giận dữ.
Chu Diệm hừ lạnh, như con mãnh thú lao tới tấn công.
Ban đầu, Ninh Bỉnh An còn cố gắng kiềm chế, chỉ phòng thủ, dùng những chiêu thức nhẹ nhàng hóa giải đòn đánh của Chu Diệm, từng động tác đều mang phong thái nhẹ nhàng của Đạo gia, lấy nhu chế cương.
Nhưng Chu Diệm ra đòn lại rộng mở, sử dụng lối đánh pha trộn giữa quyền anh và nhu thuật phương Tây, mỗi cú đấm, cú đá đều mang sát khí sắc bén, từng chiêu đều hướng thẳng vào điểm yếu, không chút nương tay.
Vài hiệp trôi qua, Ninh Bỉnh An bắt đầu thấy đuối sức.
Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Chu Diệm đánh dồn dập như bão tố, ép anh ta phải dốc toàn lực ứng phó, không còn cách nào giữ lại thực lực.
Thấy Ninh Bỉnh An dần rơi vào thế yếu, nụ cười chế nhạo trên môi Chu Diệm càng sâu: "Sao thế, An thiếu, mới vậy mà đã không trụ nổi rồi à?"
Ánh mắt Ninh Bỉnh An lạnh băng, lúc này không còn màng đến cái gọi là phong thái quân tử, anh ta không định nhân nhượng nữa.
Anh xoay người, né tránh cú đấm thẳng của Chu Diệm, đồng thời dùng hai ngón tay như lưỡi dao, mạnh mẽ chém về phía cổ hẳn.