Chu Diệm lách người tránh đòn đá xoay của anh ta, ngay sau đó tung một cu móc thang vào cầm.
Chưa kịp đứng vững, nắm đấm hung ác của Chu Diệm đã như mưa trút xuống, từng cú đánh đều chuẩn xác, nặng nề, không hề nương tay.
Ninh Bỉnh An chống đỡ chật vật, càng đánh càng kinh hãi. Anh phát hiện, từng chiêu thức của mình đều bị Chu Diệm nhìn thấu.
Tại sao? Một kẻ chỉ biết đấm đá kiểu Tây lại có thể ...
"Bịch!" Một cú đá quét mạnh mẽ vung ra, giáng thẳng vào eo anh.
Ninh Bỉnh An bật ra một tiếng rên đau đớn, cơ thể như diều đứt dây, bay ra xa rồi nặng nề rơi xuống đất.
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng cảm giác toàn thân vô lực.
“Á -! "
Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí căng thắng.
Thì ra là một nữ khách vừa bước ra ngoài hóng gió, vô tình chứng kiến cảnh tượng này, lập tức hoảng sợ thất sắc.
Nghe thấy tiếng hét, Chu Diệm mới chịu dừng tay.
Hắn cúi xuống nhìn Ninh Bỉnh An đang nằm lăn lóc dưới đất, vẻ mặt cuối cùng cũng thoáng thư thái hơn. Ánh mắt hắn chuyển sang Ninh Tú Phân.
Thế nhưng, Ninh Tú Phân chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, chỉ đi thẳng đến chỗ Ninh Bỉnh An, đỡ anh ta dậy, còn tỉ mỉ giúp anh lau đi vết máu bên khóe môi.
"Anh không sao chứ?"
Sắc mặt Chu Diệm lập tức trầm xuống, một cơn giận vô danh dâng thẳng lên đỉnh đầu: "Chị dâu, mắt nhìn đàn ông của cô có vấn đề thật đấy! Cái loại mềm nhũn thế này mà cô cũng chọn làm chồng? Ngay cả tôi còn đánh không lại, thì bảo vệ cô thế nào đây?"
Giọng hắn chua loét, cứ như một đứa trẻ giận dỗi vì không giành được món đồ yêu thích.
Lúc này, Ninh Tú Phân mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, xen lẫn chút chế giễu: “Cảnh sát Chu, chồng cũ của tôi là anh trai anh, nhưng anh ta đã chết rồi. Tôi lấy ai thì liên quan gì đến anh?"
Chu Diệm nghẹn lời, giận quá hóa cười: "Ninh Tú Phân, ý cô là gì? Cô thực sự định mang theo huyết mạch nhà họ Chu để gả cho tên vô dụng này sao?"
Ninh Bỉnh An nhẫn nhịn cơn đau, lạnh lùng cảnh cáo: "Chu Diệm, tốt nhất là anh nên tôn trọng một chút."
Chu Diệm cười khẩy đầy ngạo mạn, giọng điệu tràn đầy khinh miệt: "Tôn trọng? Anh là cái thá gì mà đòi tôi tôn trọng?"
"Đừng phí lời với kẻ thần kinh này!" Ninh Tú Phân chẳng buồn để ý đến hắn, đỡ Ninh Bỉnh An lên chiếc xe đã chờ sẵn.
"Rầm!" Nàng lạnh lùng đóng sập cửa xe ngay trước mặt Chu Diệm, âm thanh vang dội đến mức làm màng nhĩ han rung lên ong ong.
Càng tuyệt tình hơn, nàng còn hạ cửa kính xuống một nửa, đưa tay ra ngoài-
Thản nhiên giơ ngón giữa.
"Cút đi! Đồ ngu!"
Giọng nói trong trẻo của Ninh Tú Phân vang lên cùng với làn khói xả từ đuôi xe, không chút lưu tình giáng thẳng vào mặt Chu Diệm.
Chu Diệm tức đến mức suýt nổ tung, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau nhức. 2
Hắn hần học giơ chân, "Rầm" một tiếng đá mạnh vào gốc cây bên đường. Thân cây to bằng miệng bát bị hắn đá đến rung lắc, lá cây rụng lả tả đầy đất.
"Mẹ kiếp! Ninh Tú Phân, cô đúng là đui mù!"
Bên trong xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!