Aaaaaa !! Mình thật sự đã gặp được ông ấy rồi sao ?! Mình ... mình ... mình thật sự quá kích động mất rồi !!
Vị lão nhân trước mặt cô vẫn đang mỉm cười hiền hòa, ánh mắt đầy sự bao dung và trìu mến, giống hệt như cách ông Đường nhìn cô ở nhà.
Cũng nhân hậu như vậy. Cũng hiền hòa như vậy. Cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp và yên lòng như vậy.
Trời ạ! Cái miệng này, nhanh nói gì đi chứ!
Và rồi ... Ninh Tú Phân bất ngờ buột miệng thốt lên: "Cảm ơn ông ạ! Ông trông vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn nha!"
Một câu nói vụng về, có chút lỗ mãng nhưng cũng đầy chân thật.
Ông lão sững lại trong chốc lát. Ngay sau đó, ông cùng thư ký trung niên và Thị trưởng Kiều liếc mắt nhìn nhau, rồi bất giác bật cười.
Tiếng cười vang lên giòn giã, giống như cơn gió xuân quét qua, xóa tan bầu không khí căng thắng cuối cùng trong căn phòng.
Ông lão vui vẻ nói, giọng điệu đầy sự trêu chọc và cưng chiều: "Ha ha, cô bé này thú vị thật! Vừa nay con nhat gan khoc loc, bay gio đa to gan len roi! Qua nhien la ngưoi co the lam nên chuyện lớn!"
Mặt Ninh Tú Phân lập tức đỏ bừng, lan tới tận mang tai. Nhưng cô vẫn ngây ngô cười hì hì, để lộ một hàm răng trắng tinh.
Điều kỳ diệu là-Cô không còn căng thẳng nữa!
Nửa tiếng sau, Ninh Tú Phân lảo đảo bước ra khỏi căn phòng, theo sau Thị trưởng Kiều.
Cô cảm thấy như mình đang đi trên mây, cả người lang lang, không thực chút nào.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể tin được- Cô thật sự đã gặp ông ấy! Cô thật sự đã trò chuyện với ông ấy suốt một khoảng thời gian dài như vậy!
Những tháng ngày khó khăn mà cô từng trải qua, Những lần bị ép vào đường cùng, Những đêm cắn răng chịu đựng, Những khoảnh khắc tuyệt vọng không lối thoát ...
Tất cả bỗng trở nên mờ nhạt, tan biến như mây khói.
Cô chưa từng nghĩ rằng, một chút nỗ lực nhỏ bé của mình ... Lại có thể được ông ấy công nhận!
So với những gì thế hệ của ông đã trải qua ... Những khó khăn của cô có là gì chứ?
Thị trưởng Kiều nhìn cô thất thần bước đi, không nhịn được mà nhắc nhở: "Tiểu Ninh, cẩn thận đấy, phía trước có tường kìa."
"Bốp!" Cô đâm thẳng vào bức tường trước mặt.
Không xa đó, mấy vệ sĩ đang nghiêm trang đứng gác, nhưng trong đáy mắt họ lại ẩn chứa một nụ cười nhịn không được.
Ninh Tú Phân xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức! Cô nhanh chóng xoay người lại, bước xuống cầu thang với dáng đi có phần loạng choạng.
Khi xuống đến tầng một, cô bất chợt thở dài một hơi: "Chú Kiều à ... sao chú không nói sớm chứ ... Con còn bao nhiêu điều muốn nói, muốn hỏi nữa kìa ... "
Cô cảm thấy, biểu hiện của mình lúc nãy thật sự quá tệ!
Ban đầu khoc loc sướt mướt như một đứa ngốc.
Sau đó, dù không khóc nữa, nhưng cô vẫn có cảm giác lâng lâng như đang mơ.
Cô rõ ràng có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi ông lão, có biết bao nhiêu vấn đề muốn xin ông chỉ dạy, thế nhưng ... Khi lời đã lên đến miệng, cô lại không biết phải nói ra thế nào.
Thị trưởng Kiều nhìn bộ dạng tiếc nuối của cô, không nhịn được mà cười: "Nếu có thể nhắc trước, chú chắc chẩn đã nhắc con rồi. Nhưng ông lão ấy chỉ muốn trò chuyện cùng con thôi, không cần quá câu nệ." Ông tò mò hỏi: "Vậy rốt cuộc con muốn hỏi ông cụ điều gì? Chẳng lẽ vừa rồi nói lâu như vậy mà vẫn chưa hết?"
Ninh Tú Phân hơi mở miệng, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời. Cô muốn nói với ông lão về hình ảnh thế gian sau mấy chục năm nữa, muốn kể cho ông nghe về những biến đổi kỳ diệu của núi sông đất trời, về ánh sáng rực rỡ và cả những góc tối của tương lai.
Cô cũng muốn hỏi ông- Trải qua cả cuộc đời với muôn vàn khổ nạn và thử thách, đã dày công kiến tạo nên một bản đồ phát triển vĩ đại, liệu ông có cảm thấy hai lòng? Hay vẫn còn nuối tiếc điều gì?
Thế nhưng ...
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói khẽ như gió thoảng: “Không có gì cả ... "
Mỗi thế hệ đều có sứ mệnh riêng của họ.
Dù cô có nói ra đi nữa, thì liệu có thay đổi được gì? Bốn mươi năm biến động, làm sao có thể tóm gọn chỉ trong một ngày?
Hơn nữa, kiếp trước cô cũng chỉ chứng kiến một phần rất nhỏ của thời đại, lấy gì đảm bảo những gì cô thấy không mang theo sự thiên lệch?
Và những người như ông lão, cùng thế hệ của ông, Họ đã từng băng qua máu lửa, đã từng dốc cạn cả cuộc đời để mở ra một con đường cho hậu thế. Họ đã trải qua gian khó, đã cống hiến toàn bộ trí tuệ, tâm huyết, và sức lực, Chỉ để dựng lên một mái nhà cho thế hệ trẻ hôm nay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!