Chu Diệm cười lạnh, rút từ trong túi ra một tập tài liệu, rồi ném mạnh xuống bàn -
"Nhạc phụ? Trần Kiện Tùng, ông đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa! Nếu không phải vì cái danh nhạc phụ tương lai này, thì tôi đã bắt ông từ lâu rồi!"
Trần Kiện Tùng cầm tập tài liệu lên, lật qua loa vài trang. Khi nhìn thấy bức ảnh thi thể của Xalin, ánh mắt sắc bén của ông ta lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ông ta hờ hững nhếch miệng, rít một hơi thuốc: "Chẳng phải chỉ là một tên Mã Lai mắt mù chết thôi sao? Có gì to tát đâu."
Chu Diệm trừng mắt nhìn Trần Kiện Tùng đầy ghê tởm: "Ông đúng là khiến bệnh dị ứng kẻ ngu của tôi tái phát! Phó tổng RAB Bank đích thân dẫn đội sang đây báo án, nếu không phải tôi dìm chuyện này xuống, thì bây giờ cả Hồng Kông đã biết ông bị tình nghi lừa đảo tín dụng và giết người diệt khẩu rồi!"
"Tôi thật không hiểu nổi, đám người bên trên là bị nước vào não à? Sao lại cử một tên vô dụng như ông sang Hồng Kông làm việc, đúng là phá hoại nhiều hơn thành công!"
Giọng điệu và nét mặt của Chu Diệm đều đầy sự mỉa mai gay gắt, từng câu từng chữ như nhát dao cắm thẳng vào lòng tự trọng của Trần Kiện Tùng.
Gương mặt béo núc của Trần Kiện Tùng lập tức đỏ bừng như gan lợn, ông ta vỗ mạnh xuống bàn một cái -
"Chu Diệm! Cậu bớt ngông cuồng lại cho tôi! Tôi và Evan ngang cấp, xét theo vai vế, tôi còn là cấp trên của cậu! Mọi việc tôi làm đều là để thực thi kế hoạch của cấp trên, cậu chỉ cần phối hợp giúp tôi ém chuyện này xuống là được!"
Tập tài liệu trên bàn bị chấn động đến mức văng tứ tung.
Chu Diệm cười khẩy, khoanh tay nhìn ông ta đầy khinh miệt: "Ém xuống? Ém kiểu gì? Ông định giết luôn cả đám phó tổng RAB Bank bên đó chắc? Hay là lại vung tiền ra bịt miệng bọn họ?”
Hắn dừng lại một chút, giọng nói càng thêm giễu cợt: "Trần Kiện Tùng, trước trước sau sau ông đã moi được của RAB Bank sáu bảy triệu đô Mỹ rồi, đó là còn chưa tính đến những ngân hàng khác!"
"Vậy lần sau cứ mỗi lần bại lộ, ông đều định giết sạch người đến điều tra à? Tôi thấy chi bằng ông dứt khoát dắt theo một đám côn đồ đi cướp ngân hàng luôn đi, cho tiện!"
Sắc mặt Trần Kiện Tùng xanh mét, lại tím bầm, ông ta run tay chỉ vào mặt Chu Diệm, gầm lên: "Mày ... mày ... mày chỉ là một thẳng võ biền! Không biết trên dưới, lại dám nói chuyện với tao kiểu đó! Đến cả Evan cũng không dám nói với tao như thế, mày hiểu cái gì gọi là kế hoạch chiến lược không ?! "
Chu Diệm hừ lạnh, khóe môi cong lên đầy khinh bỉ: "Chỉ bằng bộ não heo của ông mà cũng dám nói đến hai chữ 'kế hoạch"? Đến giờ phút này, ngoài việc tôi thấy ông chỉ giỏi đào mỏ nhà họ Ninh một khoản lớn để béo túi riêng rồi chuồn đi, thì tôi có thấy ông làm được gì cho ke hoạch cua cap tren đau?"
"Chua kể, chính ông là nguời cứ nhat quyet muốn toi đính hon với Annie, khiến tôi bị ICAC bám theo!"
Lời của Chu Diệm quá mức trực diện, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Trần Kiện Tùng.
Trong những buổi tiệc rượu của giới thượng lưu, chưa ai từng dám nói chuyện với ông ta như thế.
Một tên vô danh tiểu tốt như hn, lại dám hỗn xược đến vậy!
Trần Kiện Tùng hít sâu một hơi, cố đè xuống cơn giận đang bốc lên: "Mày còn dám nhắc đến Annie? Để tao nói cho mày biết, nếu nhà họ Tra còn tồn tại, thì loại nghèo kiết xác như mày đừng hòng chạm nổi vào một cọng tóc của Annie!"
Sự khinh miệt trong ánh mắt ông ta càng rõ rệt, giọng nói lạnh lùng châm chọc: "Lẽ ra tao không nên phí lời với loại cong tử bột mua luan văn để tốt nghiệp như mày!"
"Mày ngoài việc ngủ với đàn bà, đánh đấm chém giết, thì biết cái gì gọi là tài chính và chiến lược kinh tế? Biết cái gì là chiến tranh tiền tệ? Cút ra ngoài! Hôm nay tao không chấp nhặt loại vô giáo dục như mày!"
Ánh mắt Chu Diệm thoáng chốc trở nên u ám đáng sợ.
Hắn đột ngột đứng dậy, túm chặt cổ áo Trần Kiện Tùng, nhấc bổng cả thân hình nặng nề của gã lên khỏi mặt đất: "Trần Kiện Tùng, ông muốn chết à?"
Trần Kiện Tùng bị siết đến nghẹt thở, hai chân lơ lửng, điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay run rẩy bám chặt lấy cổ tay Chu Diệm, cố gắng gỡ ra.
"Chu ... Chu Diệm! Mày dám làm vậy với tao! Ngay cả Evan cũng không tha cho mày đâu!"
Chu Diệm nghe vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng quỷ dị.
Hắn kề sát mặt Trần Kiện Tùng, gằn từng chữ, giọng trầm thấp như ác quỷ ghé bên tai: "Hả? Vậy thì để xem thử xem, Evan có quản nổi tôi không?"
Trần Kiện Tùng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy tàn bạo của hắn, trong đáy mắt ấy dường như có một luồng ánh sáng tàn nhẫn, giống như một con dã thú vừa bị chọc giận, chỉ chực lao vào xé xác con mồi.
Cơn nghẹt thở khiến mặt gã đỏ bừng, dần dần tím tái, trước mắt tối sầm đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!