Chu Diệm nheo mắt: "Ông nói đúng, mấy trò của các người tôi không hiểu thật, nhưng chơi cổ phiếu thì tôi từng chơi qua."
"Nếu Hồng Kông mà xảy ra một trận bão tài chính, ngoài mấy gã nhà giàu ra, sẽ có không ít dân thường phá sản nhảy lầu đấy, ông thật sự muốn khiến nơi này nát bét như vậy à? Người trên sẽ không quy tội à?"
Mỡ trên mặt Trần Kiện Tùng khẽ run vài cái, hắn cố nặn ra một nụ cười tươi đến mức quái dị:
“A Diệm, nhà đầu tư quốc tế chỉ mất niềm tin với đám người nội địa không hiểu kinh tế đó thôi. Nhưng nếu vùng đất này tiếp tục được cho thuê, người trên tất nhiên sẽ bảo vệ vị thế Viên Minh Châu của viễn Đông này!"
"Còn nói về thù hằn hay không thù hẳn ... Chuyện này giống như sư tử xé xác cừu béo, ai còn quan tâm con cừu sống hay chết chứ?"
"Toi chỉ muon tan dung co hoi nay để vo vet tiền từ Hồng Kông ma thoi. Con sống chết của dân Hồng Kông ... có liên quan gì tới tôi?"
Giọng hắn nghe như bông đùa, nhưng trong đáy mắt lại loé lên một tia độc ác.
Chu Diệm lạnh lùng cười khẩy, không vạch trần sự giả tạo của hắn, chỉ vừa nghịch khẩu súng trong tay vừa nói-
"Nếu vậy thì tôi cũng nói thang luôn. Tiền của nhà họ Ninh, tôi muốn một nửa. Evan đã nói với ông chưa?"
Sắc mặt Trần Kiện Tùng lập tức trở nên khó coi, như thể vừa nuốt phải một con ruồi sống.
Khốn kiếp! - Tên khốn này đúng là mặt dày, lại còn dám mở miệng đòi một nửa tài sản của nhà họ Ninh!
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cố nặn ra nụ cười: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, A Diệm, cậu cứ yên tâm. Cậu là con rể tôi, tiền của nhà họ Ninh, tôi nhất định để dành phần lớn nhất cho cậu!"
Chu Diệm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng lạnh như băng:
"Giờ vì có dính dáng đến ông, tôi đã bị Ủy ban Chống Tham nhũng theo dõi rồi. Cho nên, tôi sẽ rút khỏi vụ án này một cách hợp lệ, nhưng phía sau tôi vẫn sẽ 'điều phối toàn cục'. Ông cứ phối hợp điều tra, đến phút cuối tôi sẽ bảo đảm ông được thả ra."
Trần Kiện Tùng nghe vậy, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên đương nhiên! Chúng ta đều làm việc cho phía trên, cùng thuyền mà! Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!"
Chu Diệm nhìn chẵm chẳm hắn, đột nhiên bật cười nhẹ: "Hừ, hợp tác vui vẻ? Vậy ông không định bồi thường gì cho thiệt hại của tôi sao?"
Sắc mặt Trần Kiện Tùng thay đổi trong chớp mắt, rồi hắn đột ngột đứng dậy, đi đến ngăn kéo lấy ra một quyển séc, nhanh chóng viết một con số, xé tờ séc ra.
Hắn cung kính đưa tấm séc cho Chu Diệm: "A Diệm, cầm đi ăn khuya, coi như là ... quà gặp mặt mở màn cho hợp tác của chúng ta."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!