Ninh Bỉnh Vũ nhìn cô hồi lâu. Hẳn bỗng nhiên đẩy nhẹ gọng kính bằng bạc, rồi đặt hỏi: “Chị cả, chị đang nghi ngờ em muốn tranh quyền với chị đúng không?”
Ninh Mạn An vuốt nhẹ chiếc vòng phỉ thúy Đế Vương Lục trên cổ tay, bình thản đáp: “A Vũ, em nghĩ nhiều rồi, chị chưa hề nói em tranh quyền với chị.”
Ninh Bỉnh Vũ lạnh lùng nói: “Chơi thì phải chịu, lần trước dự án đó em thua trước hội đồng quản trị, thua là thua, nhưng lần này em vì nhà họ Ninh mới đến nói chuyện với chị. Chị không nên tin tưởng vào một đối tác làm ăn không hề có uy tín trên thương trường!”
Ninh Mạn An đặt cốc trà xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Tập đoàn Gia Ninh mấy năm nay báo cáo tài chính rất đẹp, cổ phiếu trên thị trường cũng thuộc nhóm đầu, đối phương cũng thật sự bỏ tiền vào dự án, như vậy còn không có uy tín thì thế nào mới là có uy tín?”
Thấy cô cố chấp như vậy, Ninh Bỉnh Vũ lập tức đứng dậy, giọng nghiêm khắc:
“Chị cả, chị rõ hơn em, số liệu có thể làm giả. Chị không thể cược, không thể cược Gia Ninh có thể che giấu vụ bê bối lần này, càng không thể cược tương lai của nhà họ Ninh!”
Ninh Mạn An đứng lên, dù chiều cao không bằng em trai nhưng khí thế không hề thua kém: “Em nghĩ em hiểu lợi ích của nhà họ Ninh hơn Chủ tịch và chị sao?”
Ninh Bỉnh Vũ không nhượng bộ: “Vì em nhìn thấy rủi ro mà chị cố tình làm ngơ. Trong việc này, đúng là em hiểu rõ hơn chị!”
Ninh Mạn An sắc mặt bình thản: “A Vũ, thương trường như chiến trường, chúng ta không thể vì một chút sóng gió đã phủ định toàn bộ dự án. Nếu có chuyện, chị sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm”
Ánh mắt Ninh Bỉnh Vũ sắc bén, ẩn chứa vẻ tàn ni 'Đến khi giá cổ phiếu Ninh thị sụp đổ, khi truyền thông đưa tin Ninh thị hợp tác với kẻ bị tình nghỉ lừa đảo ngay trên trang nhất, chị định chịu trách nhiệm thế nào? Từ chức là xong à?”
Ninh Mạn An không vui không giận, chỉ lặng lẽ nhìn em trai: “Chị đã nói hết những gì cần nói rồi”
Hai người đối đầu nhau qua bàn làm việc, không khí như ngưng đọng đầy mùi thuốc súng. Ánh mắt họ giao nhau giữa không trung, căng thẳng gần như đặc quánh.
Sở Hồng Ngọc đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy lúc hai chị em đỉnh cao giới thương nghiệp đối đầu, dường như có tia lửa văng ra.
Cô khẽ cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa như trút nước bao phủ cả Hồng Kông trong màn tối âm u.
Một tiếng sau, Ninh Bỉnh Vũ sắc mặt lạnh như băng, đóng sầm cửa bước ra ngoài, thậm chí không cầm theo áo vest đen.
Trợ lý Diệp và Tony đang chờ bên ngoài thấy vậy thì ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau, loạt nhìn về phía Sở Hồng Ngọc đang vội vàng đi theo sau.
“Ninh Đại Thiếu gia, đây là...” Trợ lý Diệp ngập ngừng.
Sở Hồng Ngọc chỉ trầm trọng lắc đầu, nhanh chân đuổi theo bước chân Ninh Bỉnh Vũ. Trợ lý Diệp và Tony lại nhìn nhau, Tony thấp giọng nói: “Xem ra đàm phán đổ bể rồi.” Hai người vội vã bước nhanh đuổi theo.
Sau khi họ rời đi, Ninh Mạn An bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng, lạnh lùng nhìn cửa thang máy đóng lại, trong mắt thoáng hiện nét mệt mỏi và phức tạp khó phát hiện.
Cô khẽ thở ra một hơi, quay đầu nhìn sang thư ký nam A Tường đang đứng bên cạnh: “Khách còn đang đợi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!