Ông ta cười cười, nói thêm: "Ai nói nữ không bằng nam?"
Ninh Mạn An đối diện với lời khen của ông ta mà sắc mặt vẫn bình tĩnh, không gợn sóng: “Cảm ơn Trần tổng đã ưu ái. Nhưng hiện tại người kế thừa nhà họ Ninh vẫn là A Vũ."
Cô ta giữ thái độ không nóng không lạnh, duy trì đúng mức lễ độ trong quan hệ làm ăn.
Trần Kiện Tùng thấy cô ta kín kẽ đến mức không chê vào đâu được, thầm cười lạnh trong lòng-
Người phụ nữ này diễn giỏi thật đấy!
Rõ ràng cô ta khao khát trở thành người thừa kế nhà họ Ninh, thế mà cứ phải tỏ ra như chẳng mảy may quan tâm, thật giả tạo.
Nhưng mà cái nhà họ Ninh ấy, ai chẳng giả dối và độc địa!
Dù bề ngoài vẫn tươi cười, Trần Kiện Tùng nói tiếp: "Tổng giám đốc Ninh, về chuyện ngân hàng RAB mà chúng ta nhắc đến lúc nãy, tôi xin nhấn mạnh lại, vị phó tổng đó với tôi có mối thù cá nhân rất sâu."
"Trước đây từng cạnh tranh trên thương trường, sau đó còn vướng vào ... chuyện phụ nữ, nên lần này ông ta nhẫm vào tôi cũng không khó hiểu."
Ông ta nghiêng người về phía Ninh Mạn An, hạ giọng xuống: "Nhưng xin cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai bên. Bên cảnh sát sẽ vào cuộc xử lý."
Những lời này không chỉ là lời giải thích cho cuộc điều tra của ngân hàng RAB, mà còn ngấm ngầm khoe khoang mối quan hệ của ông ta với lực lượng cảnh sát.
Ninh Mạn An nhìn ông ta với vẻ mặt đầy tự tin kia.
Cô ta nhấc tách cà phê trên bàn, nhấp một ngum rồi nhàn nhạt lên tiếng-
“Hy vọng là vậy, Trần tổng. Nhà họ Ninh đã rót tiền vào dự án, mục đích chính là để A Vũ không còn cơ hội rút vốn nữa."
“Cũng mong bên ông sớm chuyển khoản theo đúng hợp đồng, như vậy không chỉ khiến chúng tôi yên tâm, mà cả cổ đông ở Hồng Kông cũng yên tâm. Gần đây cổ phiếu của Gia Ninh đâu có một mình dẫn đầu."
Nụ cười của Trần Kiện Tùng vẫn không đổi, nhưng trong mắt đã lóe lên một tia không vui: "Đương nhiên, đương nhiên! Sáu triệu đô tiếp theo sắp được chuyển rồi. Chúng tôi sẽ sử dụng tài khoản giám sát chung đúng như thỏa thuận, chỉ khi có đóng dấu của cả hai bên tài vụ, qua kiểm tra kép, tiền mới được rút ra, mọi luồng tiền đều minh bạch rõ ràng, không có rủi ro gì cả, ai cũng có thể yên tâm."
Ông ta dừng lại, có vẻ hơi do dự, rồi dò hỏi:
"Đại tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giao. Nếu Ninh Đại thiếu gia không đạt được kết quả từ chỗ cô, liệu có khả năng cậu ta sẽ lấy vụ của ngân hàng RAB làm cái cớ để tìm đến chủ tịch Ninh gây khó dễ, cản trở việc hợp tác giữa đôi bên không?"
Ninh Mạn An đặt tách cà phê xuống, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: "Trần tổng lo xa rồi. Nếu A Vũ thuyết phục được cha hoặc ông nội tôi, thì đã chẳng phải chạy đến tìm tôi."
Cô ta khẽ khuấy cà phê trong tách, nói tiếp: "Từ sau khi em gái tôi đính hôn với Bỉnh An, dạo này cha tôi khá hài lòng với A Vũ, thậm chí còn cố gắng rót một phần kinh phí cho dự án khu Tiêm Sa Chủy mà cậu ấy phụ trách. Nhưng tôi nghĩ bố tôi chỉ là đang an ủi A Vũ thôi, ông ấy không đến mức hồ đồ mà đem tiền đồ công ty ra đùa giỡn."
Nghe đến đây, mắt Trần Kiện Tùng khẽ đảo, nụ cười càng thêm rạng rỡ-
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!