Sắc mặt Bạo € càng thêm khó coi: “Lập tức cử hai người đến bệnh viện Elizabeth, bám sát tên luật sư đó cho tôi. Tôi không tin hắn có thể mua chuộc cả cái bệnh viện! Còn tôi sẽ đến gặp Sếp Chu, chuyện này đã vượt quá thẩm quyền của chúng ta r
Căn hộ cao cấp của Chu Diệm nằm ở khu sầm uất nhất trên đảo Hồng Kông. Bạo € và A K đứng ngoài cửa, gõ nhẹ vài tiếng.
Cánh cửa mở ra, Chu Diệm xuất hiện trước mặt họ. Áo sơ mi đen mở khuy, để lộ bờ ngực rắn chắc; phía dưới chỉ mặc một chiếc quần jeans đơn giản.
Anh ta vừa mới tắm xong, tay còn cầm khăn trắng lau mái tóc còn đẫm nước.
Từng giọt nước men theo đường viền quai hàm góc cạnh chảy xuống. Dưới ánh đèn vàng dịu, mái tóc ướt và ngũ quan sắc nét của anh ta khiến người ta phải sững sờ vì đẹp đến nghẹt thở.
Bạo C và A K khựng lại hai giây.
Không hiểu sao lại cảm thấy lão đại nhà mình hôm nay trông... quá trong sáng, khác hẳn vẻ quyết đoán và tàn nhãn thường ngày.
Cho đến khi Chu Diệm cau mày, ánh mắt chợt tối sâm lại, lạnh như băng: “Hai người đến tìm tôi giờ này, chắc là chưa bắt được người?”
Bạo € và A K rùng mình một cái. Quả nhiên, lão đại vẫn là lão đại.
Bạo C cố gắng cứng cổ, bắt đầu báo cáo tình hình: “Chúng tôi đã lần theo được mục tiêu, nhưng...”
Sau một hồi giải thích, cả hai người đều không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Diệm.
Giọng Chu Diệm lạnh lẽo như băng đá: “Điều tra chưa mà đã chắc hắn thật sự phát bệnh? Các cậu cứ thế để người ta mang nhân chứng quan trọng đi, đầu óc để đâu rồi? Hay là đặc. vụ đội O Ký bây giờ chỉ biết ăn chực chờ sung rụng?”
Bạo € và A K co rúm lại, trông chẳng khác gì học sinh tiểu học bị thầy chủ nhiệm mắng trước lớp.
Bạo C lắp bắp: “Sếp Chu, nhìn bộ dạng hắn sùi bọt mép thế kia, không giống giả đâu... A K cũng vội vàng đỡ lời: “Chúng tôi đã cử người theo dõi ở bệnh viện rồi, sẽ không để xảy ra sơ suất đâu."
Chu Diệm mặt lạnh tanh, vung tay ném mạnh chiếc khăn, sải bước đến bên giá áo, lấy áo. khoác jeans và bao súng, đồng thời ra lệnh:
“Liên lạc với một bệnh viện khác ngay, đưa người sang đó, chuyển luật sư Trương Bảo Thự đến!”
Tuy nhiên, khi cả nhóm vội vã đến bệnh viện Elizabeth, họ chỉ nhận được tin báo — Trương Bảo Thụ đã được “người nhà” chuyển sang bệnh Nữ hoàng Mary.
Bạo C không thể tin nổi, giọng cao vút lên quát bác sĩ trực: “Người nhà? Cái gì mà người nhà?! Hắn từ bao giờ có người nhà vậy? Người thân hản đều ở bên Anh mà?!”
Bác sĩ bị quát thì giật mình, vội vàng kiểm tra lại hồ sơ: “Sau khi cấp cứu ổn định, người nhà đã làm thủ tục chuyển viện.”
Ông ta ngập ngừng: “Kỳ lạ thật, hệ thống ghi lại là bệnh nhân rời khỏi bệnh viện trước rồi mới hoàn tất thủ tục xuất viện”
Chu Diệm lập tức quay phắt sang hai người thuộc đội O Ký phụ trách theo dõi, hai người cúi gằm đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Sếp Chu... chúng tôi rõ ràng đã canh chừng trước phòng bệnh rồi mà, không hiểu họ làm
cách nào đưa người đi được...”
Gân xanh bên trán Chu Diệm giật lên, anh ta đột ngột tung một cú đá mạnh vào tường: “Một lũ vô dụng!”
Bạo C lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức đề xuất: “Tôi sẽ cho người liên hệ với hải quan ngay, cấm Trương Bảo Thụ xuất cảnh!”
Ánh mắt Sếp Chu lạnh lẽo như băng, ra lệnh bằng giọng trầm thấp: "Để A K đi xử lý việc đó. Những người còn lại, lập tức truy lùng tung tích của Trương Bảo Thụ, tôi muốn biết hắn hiện đang ở đâu!"
Đúng lúc này, một đặc vụ đội 0 thở hồng hộc chạy tới: "Sếp Chu! Có phát hiện mới bên khách sạn Regal!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!