Chu Diệm bật cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: "Thật thú vị, có người chết ở khách sạn của anh, phản ứng đầu tiên của anh-Tổng Giám Đốc-lại là lo tiền mất. Quả không hổ danh Ninh tổng, tầm nhìn khác người, buôn bán trên hết ha!"
Lời vừa dứt, không ít vị khách xung quanh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, trong mắt đầy kinh ngạc.
Sắc mặt Ninh Bỉnh An lập tức sầm xuống, ánh mắt sắc như dao: "Sếp Chu, tôi hy vọng anh đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn mà phát ngôn bừa bãi. Những lời anh nói không chỉ tổn hại đến danh tiếng của Regal mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến môi trường trị an của cả Hồng Kông."
Sát khí trong mắt Chu Diệm bừng lên, vừa định phản bác thì Bạo C vội bước lên, khẽ ghé vào tai anh thì thầm-
“Đại ca, cấp trên dặn rồi, mấy vụ án trong khách sạn là tối kỵ trong giới kinh doanh. Không thể để một vụ việc làm công chúng hoảng loạn, ảnh hưởng đến môi trường tự do thương mại của Hồng Kông. Cũng vì vậy mà chúng ta mới phải mặc thường phục để làm việc."
Chu Diệm trừng mắt nhìn Ninh Bỉnh An vài giây, rồi cười lạnh một tiếng, xoay người bước thẳng đến thang máy.
Các đặc vụ đội O lập tức theo sát.
Ninh Bỉnh An nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đầy uy lực của Sếp Chu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ ra hiệu cho quản lý sảnh và vài nhân viên cấp cao của khách sạn đi theo.
Thang máy khép lại từ từ, không gian kín bưng chia rõ hai phe, mỗi bên đứng một phía, sắc mặt ai cũng lạnh tanh, không nói một lời, bầu không khí căng như dây đàn.
Dãy số trong thang máy không ngừng nhảy lên, cuối cùng dừng lại ở tầng nơi Xalin tử vong.
Cửa mở ra, lập tức một luồng khí hỗn hợp giữa mùi thuốc khử trùng và một thứ mùi kỳ quái thoang thoảng ập đến.
Toàn bộ tầng lầu đã bị phong tỏa hoàn toàn với lý do "sửa chữa phòng nghỉ."
Cuối hành lang, vài cảnh sát mặc thường phục đang trao đổi nhỏ với nhau.
Thấy Sếp Chu dẫn người đến, một người lập tức bước lên báo cáo: "Hiện trường ở bên trong, chưa ai động vào."
Chu Diệm khe gat đầu, lạnh lung liec nhìn Ninh Bỉnh An, mím môi ra lệnh: "Phong tỏa hiện trường."
Bạo C và mấy người lập tức hiểu ý, bước lên chặn đường Ninh Bỉnh An và đám thuộc hạ của anh ta đang định tiến tới.
Bạo C nở nụ cười giả tạo, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh: "An thiếu, thật xin lỗi, nơi này là hiện trường vụ án mạng, người không phận sự miễn vào."
Ninh Bỉnh An cũng không nổi giận, chỉ hờ hững gật đầu, giọng điệu xa cách: "Tôi tất nhiên sẽ không can thiệp vào công tác điều tra của cảnh sát. Nhưng với tư cách người phụ trách khách sạn, tôi cần đảm bảo quyền lợi và an toàn của khách lưu trú không bị ảnh hưởng. Tôi sẽ ở đây chờ Sếp Chu cho đến khi vụ việc điều tra xong."
Nói rồi, anh ta dẫn người lui về khu vực thang máy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng theo dõi từ xa.
Chu Diệm cười khẩy, chẳng buồn để tâm đến vẻ giả tạo của Ninh Bỉnh An. Anh sải bước đi thắng về phía phòng nơi Xalin tử vong, vừa đi vừa hỏi một cảnh sát đi bên cạnh: "Chứng cứ và nhân chứng mới là chuyện gì?"
Một cảnh sát lập tức dẫn đến một bà lao công dáng vẻ có phần căng thẳng. Bà cụ nắm chặt trong tay một chiếc khăn tay nhăn nhúm, ánh mắt đầy lo lắng.
Cảnh sát đứng nghiêm, báo cáo: "Sếp, bà cụ này vừa mới đi làm trở lại. Trước khi nghỉ phép, bà ấy là người phụ trách dọn vệ sinh phòng của Xalin. Bà nói rằng trước ngày nghỉ, Xalin từng đưa cho bà một chiếc hộp nhỏ, bảo là trong đó có tài liệu quan trọng, nhờ bà mang ra khỏi khách sạn Regat."
Chu Diệm quay sang nhìn bà cụ, giọng điệu dịu đi đôi chút: "Bà ơi, đừng sợ, từ từ kể cho tôi nghe mọi chuyện."
Bà cụ nuốt nước bọt, giọng run rẩy: “Ông Xalin ... ông ấy là người khách rất đàng hoàng, lần nào cũng cho tôi tiền boa ... "
“Hôm trước khi tôi nghỉ phép, ông ấy gọi tôi lại, đưa cho tôi một cái hộp nhỏ, bảo tôi giấu nó vào xe đẩy dụng cụ vệ sinh rồi mang ra ngoài. Ông ấy nói hôm sau sẽ gặp tôi ở cửa hàng tiện lợi đầu phố để lấy lại, còn cho tôi một nghìn đô Hồng Kông làm thù lao."
Bà cụ run rẩy kể lại, ánh mắt dõi về xa xăm như đang cố lục lọi ký ức trong đầu-
“Ông ấy ... ông ấy nói ... nói là có người muốn cướp tài liệu của ông. Mấy tài liệu đó toàn tiếng Anh, tôi dù biết chút tiếng nhưng cũng không hiểu được nội dung, nên không nghĩ nhiều, cứ thế đồng ý giúp."
Khoé mắt bà cụ hoe đỏ: "Ai ngờ hôm sau tôi đợi mãi không thấy ông ấy, lại đang gấp rút về quê thăm người thân nên tôi đi luôn. Hôm nay trở lại làm việc mới ... mới biết ông Xalin đã chết rồi!"
Chu Diệm nhíu mày, quay sang hỏi viên cảnh sát đã đưa bà đến: "Làm sao cậu phát hiện ra bà ấy?"
Viên cảnh sát hạ giọng giải thích: "Sếp, tôi thấy bà cụ cứ hỏi han lung tung về chuyện của Xalin, vẻ mặt thì căng thẳng, nên nghi ngờ giữ lại thẩm vấn. Ai ngờ thật sự có quen biết!"
A K không nhịn được nữa, tiến lên một bước, gần giọng hỏi: "Vậy tài liệu đâu?"
Bà cụ hoảng sợ, run rẩy chỉ tay về phía chiếc xe đẩy vệ sinh gần chỗ Ninh Bỉnh An: “Ở ... ở trong đó ... "
Ánh mắt Chu Diệm sắc lại: "Bạo C, đi tìm!"
Ninh Bỉnh An liếc nhìn chiếc xe đẩy bên cạnh, rồi rất "hợp tác" lui về sau một chút, nhường đường.
Bạo C lập tức bước nhanh tới chiếc xe đẩy trông có vẻ hoàn toàn bình thường.
Hắn lật tung đống dụng cụ vệ sinh, gạt qua chai lọ, khăn lông và ga trải giường, cuối cùng phát hiện ra một chiếc hộp tài liệu màu đen nầm khuất trong góc.
Hắn mừng rỡ mở ra, mắt sáng rỡ: "Đội trưởng, nhìn nè! Chính là cái này!"
Hắn cầm hộp hồ sơ chạy về phía Chu Diệm, hai tay dâng lên.
Chu Diệm nhận lấy, lập tức mở ra xem.
Khóe môi anh vốn đang căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng được chút ít, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Từ khi vụ án xảy ra đến giờ, đây là tin tốt đầu tiên.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Đưa bà ấy về đồn ghi lời khai, tài liệu cũng mang về kiểm tra kỹ lưỡng.”
"Rõ, Sếp!" Bạo C lập tức đáp lời, ra hiệu cho người áp giải bà cụ rời đi.