Ninh Tú Phân âm thầm quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Chú Tư, tiếp tục nói:
“Chú Tư, chú là người hiểu chuyện. Cơm nhà họ Ninh nhìn thì hào nhoáng, nhưng ăn không dễ đâu. Cháu muốn nuôi con, không muốn bị kiểm soát, đành phải tự kiếm tiền nuôi con, còn phải trả tiền thuê cho nhà họ Ninh nữa.”
Chú Tư cau mày: “Tiền thuê gì cơ?”
Cô hờ hững bổ sung: “Tiền hoa hồng cháu kiếm được, phải chia một nửa cho nhà họ Ninh.”
“Phụt—” Chú Tư vừa uống một ngụm trà, liền phun hết ra, bắn cả lên người Ninh Tú Phân.
Ông không buồn lau miệng, đập mạnh tay lên bàn, trợn mắt dựng râu mắng:
“Đồ khốn nạn! Thật là cái đồ hút máu! Ông sống bao nhiêu năm, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức này!”
“Đây gọi là tìm con gái hay sao? Đây là đi nội địa nhập hàng đẻ trứng vàng thì có! Nhà họ Ninh là trang trại nuôi gà thế hệ mới à? Không đẻ được trứng thì ép phối giống, nếu không phối được thì vứt luôn à?” 0
2
Ninh Tú Phân, kiếp trước từng bị “trang trại Ninh thị” thẳng tay vứt bỏ, nhìn ông lão mắng mỏ đầy phẫn nộ, vừa tức giận vừa cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Cái lão già chết tiệt này, tuy lời lẽ thô lỗ nhưng cũng không sai!
Thôi được rồi! Cô nghĩ bụng. Đã bị gắn mác “gà” thì cũng chẳng thoát được. Không làm “gà” thì làm “gà đẻ trứng”!
Chú Tư khoanh tay sau lưng, giận dữ đi qua đi lại trong không gian chật hẹp của phòng bao, vừa đi vừa tiếp tục mắng:
“Thảo nào mà nhà họ Ninh có thể leo lên thành gia tộc số một ở Hồng Kông! Đúng là biết đầu tư, một vốn bốn lời! Quả nhiên, từ ngày ra đời, mỗi lỗ chân lông của tư bản đều rỉ máu và đầy rẫy sự bẩn thỉu!”
Ninh Tú Phân hơi ngạc nhiên, ồ, lão già này cũng biết đến Marx và "Tư bản luận". 0
1
Xem ra đúng là một “người có học”.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu dùng danh tiếng của nhà họ Ninh và Hội Morning Light để tổ chức đấu giá, mới có thể mời được nhiều vị khách quý đến như vậy. Điểm này, cháu không thể phủ nhận.”
Công bằng mà nói, dù là Chú Tư cũng không có khả năng quy tụ hết các hào môn lớn ở Hồng Kông như thế.
Chú Tư lườm cô một cái, đầy vẻ không hài lòng: “Tôi thấy cô đúng là kẻ bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta! Cô nhìn lại mình đi, mang bầu mà còn phải ra ngoài bươn chải làm ăn. Nhà họ Ninh, họ còn có lương tâm không?”
Chú Tư lườm cô một cái, đầy vẻ không hài lòng: “Tôi thấy cô đúng là kẻ bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta! Cô nhìn lại mình đi, mang bầu mà còn phải ra ngoài bươn chải làm ăn. Nhà họ Ninh, họ còn có lương tâm không?”
Ninh Tú Phân lắc đầu mạnh như trống bỏi, lớn tiếng đồng tình: “Không có lương tâm!”
Lúc này, tại biệt thự, vị “không có lương tâm” là Chủ tịch Ninh và ông cụ Ninh trong phòng họp của gia tộc đồng loạt hắt hơi một cái! 0
3
Chú Tư vẫn giữ vẻ mặt u ám, quay lưng lại nói: “Cô chuẩn bị hợp đồng đi, chúng ta ký hợp đồng dài hạn. Sau này hàng hóa từ Mỹ, châu Âu về, Chú Tư tôi sẽ ưu tiên cho cô! Cứ tận dụng hết danh tiếng nhà họ Ninh, chúng ta cùng kiếm tiền! Sau này nhà họ Ninh, cô thích ở thì ở, không thích thì thôi!” 0
4
Ninh Tú Phân thoáng sững người, nhưng ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui sướng nói: “Cảm ơn Chú Tư, sau này cháu sẽ trông cậy vào chú nhiều hơn!”
Chú Tư vốn là người Quảng Đông nên mới trốn sang Hồng Kông thuận lợi, nhưng cũng có thể nhìn ra ông đã ở Thượng Hải khá lâu, chắc hẳn vẫn hoài niệm về thời thanh xuân ở đó.
Cô đảo mắt, thêm một câu: “Chú Tư, nếu khi nào chú muốn ăn món Thượng Hải chính gốc, cứ nói với cháu, cháu sẽ trổ tài cho chú xem!”
Mặc dù...
Cô chẳng biết nấu món Thượng Hải là gì, cùng lắm học được món mì cá vàng từ bà Hạ để thỏa cơn thèm. Nhưng nếu đối tác cần, cô hoàn toàn có thể học cấp tốc mà!
Chú Tư nghe vậy, bộ ria mép khẽ rung, cười đến nheo cả mắt, dùng tiếng Thượng Hải hơi ngượng ngập nói: “Ôi trời, cô nhóc còn biết nấu ăn? Được đấy, hôm nào nhất định chú Tư phải thử tài nghệ món Thượng Hải của cô! Nhất định là ngon tuyệt!” 0
1
Nói xong, ánh mắt ông thoáng nhìn ra cửa sổ, như đang hoài niệm điều gì…
Ra khỏi Kim Ngọc Lâu, trời đã bắt đầu lất phất mưa xuân.
A Hoàn bật ô, che mưa cho Ninh Tú Phân: “Ninh Ninh, Chú Tư này với nhà họ Ninh… hình như có chút hiềm khích. Chị nghĩ liệu ông ấy có gây bất lợi gì cho chị không?”
A Hoàn bật ô, che mưa cho Ninh Tú Phân: “Ninh Ninh, Chú Tư này với nhà họ Ninh… hình như có chút hiềm khích. Chị nghĩ liệu ông ấy có gây bất lợi gì cho chị không?”
Ninh Tú Phân kéo chặt chiếc áo dạ cashmere trên người, để ý thấy vạt áo đã bị mưa làm ướt, mang đến chút hơi lạnh.
Vừa đi về phía bãi đỗ xe, cô vừa nói với A Hoàn:
“Ai mà chẳng có vài chuyện cũ rích chẳng muốn nhắc lại? Chị thấy Chú Tư đúng là có chút hiềm khích với nhà họ Ninh, nhưng không hiểu sao từng ấy năm ông ấy chẳng làm gì cả. Thật kỳ lạ.”
A Hoàn giữ ô chặt hơn, che kỹ cho cô: “Hay là hỏi Ninh Nhị Phu Nhân, có lẽ bà ấy biết được gì đó.”
Ninh Tú Phân ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, rồi đáp: “Cẩn thận vẫn hơn. Chị Hồng Ngọc cũng sắp từ nội địa trở về, đến lúc đó hỏi cả chị ấy luôn.”
A Hoàn gật đầu, định nói thêm gì đó thì một chiếc Ferrari đỏ chót phóng tới trước mặt họ, xoay đuôi xe một cách đầy phô trương.
Bánh xe làm bắn nước tung tóe, suýt chút nữa ướt hết cả người Ninh Tú Phân, may mà A Hoàn nhanh tay kéo cô lùi lại.
Ninh Bỉnh Siêu thò đầu ra khỏi xe, cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, em gái! Anh Ba không cẩn thận, em đợi lâu chưa?”
Ninh Tú Phân nhướng mày, bực dọc nói: “ Anh Ba, sao anh còn ở đây? Không phải nói là bận việc sao? Hẹn hò à?”
Ninh Bỉnh Siêu tỏ vẻ oan ức, xuống xe, bước đến bên cạnh cô mở cửa, giọng đầy vẻ hờn trách:
“Em gái, trước khi vào em nói là chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau mà. Anh đã hủy vài bữa tiệc quan trọng để đợi em đấy! Anh còn chưa nói với em về vụ làm ăn muốn giới thiệu nữa!”
Cô liếc nhìn A Hoàn, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Ồ? Anh Ba định giới thiệu vụ làm ăn gì? Ăn ở đâu?”
A Hoàn hiểu ý, lặng lẽ lái xe rời đi.
Ninh Bỉnh Siêu ân cần mở cửa xe cho Ninh Tú Phân, miệng vẫn không quên than thở:
Ninh Bỉnh Siêu ân cần mở cửa xe cho Ninh Tú Phân, miệng vẫn không quên than thở:
“Lúc nãy nhân viên ở Kim Ngọc Lâu cứng đầu không cho anh lên, nói là đã có người bao trọn. Nếu không, anh đã đặt bàn ở đó luôn rồi, đâu phải dầm mưa thế này!”
Anh ngừng lại, ánh mắt mang vài phần dò xét, nhìn thẳng vào Ninh Tú Phân.
“Cũng không biết ai mà thần bí đến mức bao trọn cả Kim Ngọc Lâu.”
Ninh Tú Phân liếc xéo anh Ba một cái, ngồi vào xe, cười như không cười: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.”
Ninh Bỉnh Siêu cười gượng, kéo nhẹ khóe môi, không nói thêm gì nữa.
Đợi Ninh Tú Phân yên vị, anh đạp ga, chiếc xe lao ra đường Nathan, hướng về phía Mong Kok.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước một nhà hàng Âu được trang trí tinh tế.
Ngay lập tức, một nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề chạy đến, niềm nở chào đón: “Anh Siêu, anh đến rồi! Phòng riêng của anh đã được chuẩn bị sẵn.”
“Anh Ba, anh thường đến đây à?” Ninh Tú Phân vừa đi vừa hỏi.
“Đương nhiên rồi, gan ngỗng ở đây rất ngon, còn có bò Kobe, mềm tan trong miệng. Một lát em thử đi.” Ninh Bỉnh Siêu cười tủm tỉm.
Khi hai người lên lầu và mở cửa phòng riêng, Ninh Tú Phân nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, đeo kính gọng đen, đang nhàn nhã thưởng thức cà phê.
“Lý Đại Thiếu?” Ninh Tú Phân khẽ nhướng mày.
Người thừa kế của một trong Tứ đại gia tộc — nhà họ Lý, cũng là một trong những khách hàng lớn nhất của cô tại buổi đấu giá vừa rồi, chỉ sau Quách Nhị Thúc.
Người thừa kế của một trong Tứ đại gia tộc — nhà họ Lý, cũng là một trong những khách hàng lớn nhất của cô tại buổi đấu giá vừa rồi, chỉ sau Quách Nhị Thúc.
Anh ta đã chi gần 20 triệu để mua sáu, bảy món cổ vật đỉnh cao, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Cô mỉm cười bước vào: “Hóa ra là Lý Đại Thiếu, vừa rồi tại buổi đấu giá cảm ơn anh rất nhiều, bữa cơm này để tôi mời.”
Lý Đại Thiếu nghe vậy, ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ gọng kính, mỉm cười nhã nhặn: “Tiểu thư nhà họ Ninh thật khách sáo. Em gái mới về lại Hồng Kông, tôi còn chưa kịp làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, bữa này nhất định để tôi mời.”
Ninh Tú Phân ngồi xuống, phong thái tự nhiên, cười nói: “Được Lý Đại Thiếu mời, đúng là vinh dự của tôi. Nhưng anh Ba tôi nói có một vụ làm ăn muốn giới thiệu, chẳng lẽ đối tác là Lý Đại Thiếu sao?”
Cô quan sát Lý Đại Thiếu. Anh ta toát lên vẻ nho nhã, khí chất có phần giống người anh cả của cô.
Tuy không có nét đẹp sắc sảo như Ninh Bỉnh Vũ, nhưng khí chất rất ổn, ánh mắt lại lộ ra sự tinh anh, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
Lý Đại Thiếu khẽ đẩy kính, mỉm cười nhẹ, rót trà cho cô: “Đúng vậy, là tôi nhờ anh Siêu mời em đến.”
“Không biết anh Lý muốn bàn chuyện làm ăn gì?” Ninh Tú Phân đi thẳng vào vấn đề, không quên quan sát Lý Trạch Khải.
Cô dùng hai ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mép bàn trà như một lời cảm ơn, một cử chỉ thường thấy ở vùng Quảng Đông.
Lý Đại Thiếu cũng rót trà cho Ninh Bỉnh Siêu, rồi mỉm cười nói: “Tòa nhà thương mại quốc tế tại Thành phố Thâm Quyến sắp bắt đầu đấu thầu, không biết em gái nhà họ Ninh có hứng thú cùng đầu tư bất động sản tại Thâm Quyến không?”
“Thành Phố Thâm Quyến?” Trong lòng Ninh Tú Phân khẽ động.