Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Nói xong, Ninh Bỉnh Vũ thong thả rời khỏi phòng tạo hình, để lại Sở Hồng Ngọc đứng ngượng ngùng tại chỗ.
Phòng tạo hình yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, chẳng ai dám nói một lời nào vào lúc này.
Chị Linh bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai Sở Hồng Ngọc, giọng điệu vừa khuyên bảo vừa ám chỉ: “Trợ lý Sở, đại thiếu gia đã bảo cô mặc thì chắc chắn có lý do. Đi thôi, đừng để ngài ấy phải chờ. Ông chủ rất không thích chờ đợi đâu.”
Sở Hồng Ngọc không còn cách nào khác, đành phải khoác chiếc áo vest của Ninh Bỉnh Vũ, vội vàng bước ra ngoài.
Bên ngoài, một chiếc Lincoln dài đen bóng đỗ yên lặng dưới ánh nắng, phản chiếu vẻ sang trọng nhưng đầy kín đáo.
Tony, đeo kính râm và mặc vest chỉnh tề, đứng nghiêm bên cạnh xe. Thấy cô đi tới, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, kéo cửa xe: “Hồng Ngọc, lên xe đi.”
Gặp người quen, Sở Hồng Ngọc thoáng thả lỏng hơn, gật đầu đáp lại bằng một nụ cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó cúi người bước vào trong xe.
Nụ cười của cô, như một đóa hồng nở rộ, khiến người khác không thể rời mắt. Ngồi bên trong, Ninh Bỉnh Vũ quan sát cô cùng Tony trò chuyện, ánh mắt lóe lên một tia khó đoán. 0
5
Chẳng bao lâu sau, Sở Hồng Ngọc đã ngồi vào trong xe.
Không gian xe rộng rãi, phảng phất mùi trầm hương nhè nhẹ, hòa quyện với mùi nước hoa lạnh lùng đặc trưng của Ninh Bỉnh Vũ.
Mùi hương không quá nồng nhưng lại khiến cô có cảm giác như đang bước vào một lãnh địa riêng của Ninh Bỉnh Vũ.
Sở Hồng Ngọc khẽ nhíu mày, không để lộ chút cảm xúc, chọn ngồi đối diện anh thay vì ngồi cạnh.

Ninh Bỉnh Vũ nhìn cô lên xe, chậm rãi mở lời: “Cô biết phải làm gì khi đi cùng cấp trên dự tiệc rượu không?”
Sở Hồng Ngọc giữ vẻ bình tĩnh, đáp nhẹ: “Tôi không rõ lắm, xin nghe chỉ thị của đại thiếu gia.”
Những gì cô từng tham gia ở nội địa chỉ là mấy buổi trà nước nội bộ, chứ chẳng hề có khái niệm gì về tiệc rượu thương mại.
Giọng nói của Ninh Bỉnh Vũ mang theo sự lãnh đạm: “Trước tiên, chính là phối hợp với công việc của cấp trên, bao gồm cả việc mặc áo của cấp trên. Tất cả đều có lý do.”
Sở Hồng Ngọc kéo lại chiếc áo trên người, ngẩng mặt lên, thẳng thắn đáp: “Xin lỗi, đại thiếu gia, nhưng tôi không hiểu mối liên hệ. Ở nội địa, phụ nữ mặc áo của cấp trên là điều không hợp lý.”
Ninh Bỉnh Vũ tháo kính, thong thả lau mắt kính, giọng vẫn đều đều: “Tôi luôn nghĩ rằng cô là một người rất giỏi giang, năng lực học hỏi rất nhanh. Từ khi gia nhập đội ngũ của chúng tôi, cô đã thể hiện rất tốt.”
Cô cảnh giác nhìn anh, cố giữ giọng điềm đạm: “Đại thiếu gia có điều gì muốn dặn dò, xin cứ nói thẳng.”
Ninh Bỉnh Vũ cười nhẹ, vẻ mặt lịch lãm nhưng ẩn chứa sự khó đoán: “Chị Linh đã giải thích rõ với cô rồi chứ? Trong một năm tới, tôi cần một nữ bạn đồng hành. Người bạn này, ngoài công việc, còn cần xử lý các mối quan hệ xã hội của tôi. Tôi tin rằng một người thông minh như cô hoàn toàn có thể làm tốt.” 0
1
Sở Hồng Ngọc trầm mặc vài giây, rồi lên tiếng:
“Vậy ý đại thiếu gia là, tôi phải: thứ nhất, sẵn sàng về nội địa xử lý công việc; thứ hai, vào phòng tài chính làm việc; thứ ba, tham gia khóa học tài chính của Đại học Hồng Kông; và thứ tư, đóng vai trò như một nhân viên quan hệ công chúng cho anh, xử lý các tình huống xã giao cá nhân, đồng thời ngăn không cho nữ minh tinh nào nhân cơ hội này mà nổi tiếng, đúng không?”
Tóm lại, cô phải là… vừa làm trâu kéo cày, vừa làm ngựa chở hàng!

Ninh Bỉnh Vũ nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt điển trai dưới ánh sáng càng trở nên sắc sảo. Anh cười mỉm, đầy ý tứ:
“Từ khi biết cô là một trong những nhân tài tương lai của chủ nghĩa xã hội, tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô… Ừm, nội địa có câu gì nhỉ… Chủ nghĩa xã hội là một viên gạch, cần ở đâu, chuyển xếp đến đó.”
Sở Hồng Ngọc suýt nữa bật cười vì tức, chết tiệt!
Cô cố gắng đè nén ý định đá bay Ninh Bỉnh Vũ khỏi xe, nheo đôi mắt sắc bén như hồ ly:
“Nếu đại thiếu gia đã coi trọng tôi như vậy, vậy chúng ta có nên bàn về vấn đề lương thưởng và ngày nghỉ của tôi không?”
Đây chẳng phải chính là cái bánh vẽ mà Ninh Tú Phân từng nói sao? Miệng lưỡi của bọn tư bản chính là chuyên đi lừa gạt người khác!
Hiện tại, anh ta muốn cô làm việc cả 365 ngày một năm, bất kể ngày đêm, bất kể nơi nào. Người ta "tiện đâu ị đấy", còn cô lại "tiện đâu làm việc đấy"!
Ninh Bỉnh Vũ nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính, lật qua một trang báo, giọng điệu thản nhiên: “Tại sao lại cần kỳ nghỉ? Cô ở cùng với Ninh Tú Phân chẳng phải đã coi như nghỉ ngơi rồi sao? Hay là cô mong làm việc sáu ngày nghỉ một ngày?”
Sở Hồng Ngọc suýt nữa phun máu, cô ở cạnh Ninh Tú Phân là tình bạn, là tình chị em xã hội chủ nghĩa, cũng là vì anh ta yêu cầu cô chăm sóc Ninh Tú Phân.
Nhưng qua miệng anh ta, điều đó lại biến thành một đặc quyền nghỉ dưỡng!
Cô thật sự muốn xé nát cái gương mặt nghiêm túc đầy dối trá của anh ta ngay lập tức!
Hít sâu một hơi, Sở Hồng Ngọc giữ bình tĩnh, giọng lạnh băng từng chữ:
“Đại thiếu gia, tôi đến đây để học tập và làm việc, không phải để làm trâu làm ngựa. Nếu anh muốn tôi làm trâu làm ngựa, vậy thì phải tăng lương. Dù là trâu ngựa, cũng cần cỏ để ăn!”

Ninh Bỉnh Vũ nhướng mày, dường như cảm thấy so sánh của cô khá thú vị: “Trợ lý Sở, ví von của cô rất thú vị. Nhưng tôi trả cho cô mức lương đủ để cô ăn cỏ nhập khẩu cao cấp, không phải sao?”
“Nhưng nếu đã làm trâu làm ngựa, thì hiện tại khối lượng công việc của tôi đã tăng gấp nhiều lần so với trước đây! Hơn nữa, tôi không phải trâu ngựa, tôi là con người. Tôi làm việc chăm chỉ để tạo ra lợi nhuận cho Ninh Thị!” Sở Hồng Ngọc nở nụ cười lạnh lẽo.
"Chết tiệt!" Cô thực sự sắp không kiềm chế nổi ý định đi kiếm cái liềm và cái búa để trấn áp kẻ thù giai cấp này rồi! 0
2
Ninh Bỉnh Vũ chậm rãi hỏi: “Trợ lý Sở, đầu tiên, cô đang làm việc bất hợp pháp tại Hồng Kông. Thứ hai, học phí tại Đại học Hồng Kông, cô có tự trả không?”
Giọng anh ta lạnh nhạt, không chút cảm xúc: “Là Ninh Thị chi trả toàn bộ. Những khoản học phí, phí tài trợ đó đã vượt xa khoản hoa hồng từ dự án cảng mà cô nói. Đây là thỏa thuận công việc mà chính cô đã đồng ý.”
Sở Hồng Ngọc nhìn chằm chằm vào Ninh Bỉnh Vũ, cơn giận sôi sục trong lòng nhưng cô vẫn cố kiềm chế, đáp lại: “Tôi tất nhiên nhớ rõ. Nhưng tôi muốn kể cho đại thiếu gia nghe một câu chuyện.”
Ninh Bỉnh Vũ nhướng mày, ra hiệu cô tiếp tục.
Sở Hồng Ngọc thở dài, chậm rãi nói: “Trước giải phóng, ở nội địa có một địa chủ giàu có tên là Châu Bạt Bì… Hắn thường xuyên học tiếng gà kêu vào nửa đêm để đánh lừa tá điền dậy làm việc.”
“Rồi sao nữa?” Ninh Bỉnh Vũ hỏi, vẻ mặt đầy hứng thú dù rõ ràng biết cô không định nói gì tử tế.
“Rồi…” Sở Hồng Ngọc nở nụ cười càng tươi, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như băng: “Hắn bị các tá điền chém chết như một con gà.” 0
1
Cô mỉm cười rạng rỡ, từng chữ rõ ràng: “Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, làm thú vật thì dễ bị chém chết!”

“Vậy ý cô là gì, Trợ lý Sở? Cô đang nói tôi là thú vật sao?” Ninh Bỉnh Vũ cuối cùng đặt tờ báo xuống, ánh mắt thoáng ý cười nhìn cô.
Sở Hồng Ngọc lập tức thu lại nụ cười, giọng ngọt ngào mềm mại: “Đương nhiên không phải, đại thiếu gia hiểu nhầm rồi. Ý tôi là…”
"Cô dừng lại, mỉm cười đầy ẩn ý: “Những kẻ giống Châu Bạt Bì***, thích làm ‘gà’ mà không làm người, dễ bị chém chết. Tá điền mà bị làm việc quá sức, không chỉ có thể chém chết địa chủ, mà còn dễ làm hỏng cả dự án của địa chủ!”
(***Trong các câu chuyện, Châu Bạt Bì thường là một địa chủ keo kiệt, nham hiểm, vì tham lam mà đẩy nông dân vào cảnh khốn cùng. Ví dụ điển hình là câu chuyện Châu Bạt Bì học gà gáy, kể về việc ông ta giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để lừa các tá điền dậy làm việc sớm hơn bình thường nhằm tăng hiệu suất lao động. Kết cục, các tá điền tức giận và nổi dậy chống lại, dẫn đến cái chết của ông ta.)"
Ninh Bỉnh Vũ im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc lợi và hại.
Cuối cùng, anh gấp tờ báo lại, giọng nói bình thản như mặt nước không gợn sóng: “Thỏa thuận, cô có thể làm sáu nghỉ một.”
Sở Hồng Ngọc lập tức mừng rỡ trong thoáng chốc, nhưng...
Cô cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Làm sáu nghỉ một vốn dĩ là chế độ làm việc bình thường tại Hồng Kông mà! Chết tiệt! Tên ngốc này!! Hắn không hề nhắc đến chuyện tăng lương!
“Đợi đã, đại thiếu gia…”
Cô còn định nói thêm điều gì đó, nhưng xe đã đến nơi, dừng lại trước một khách sạn.
Tony bước xuống, mở cửa xe: “Đại thiếu gia, đến rồi!”
Sở Hồng Ngọc chỉ đành vừa bước xuống xe, vừa thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của Ninh Bỉnh Vũ trong lòng.

Theo thói quen, cô đứng sang một bên, đợi tên sếp đáng ghét của mình cũng xuống xe.
Nhưng sau khi Ninh đại thiếu xuống xe, anh không bước đi như thường lệ mà bất ngờ giơ tay ôm lấy eo Sở Hồng Ngọc.
Sở Hồng Ngọc cứng đờ người, theo bản năng muốn tránh ra.
Ninh Bỉnh Vũ cúi sát tai cô, giọng nói nhàn nhạt: “Làm nữ bạn đồng hành của tôi, cô có phải đã quên mất điều gì rồi không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!