Bầu không khí ít nhất là tạm thời hài hòa.
Sau khoảng nửa tiếng, Trần Kiện Tùng bất ngờ lên tiếng, giọng điệu có vẻ thản nhiên: "Đúng rồi, Chủ tịch Ninh, ngân hàng BMF của Nhật Bản có ý định rót thêm 15 tỷ đô la Hồng Kông vào dự án Hoàng Phố Hoa Viên, không biết ông nghĩ sao?"
Vừa nói, ông ta vừa nhận khăn từ người hầu, thong thả lau mồ hôi, sau đó bổ sung một câu đầy hàm ý: "Nếu nguồn vốn này được giải ngân, dự án có thể mở rộng quy mô lên gần 200 tòa, đồng thời tích hợp trung tâm y tế quốc tế và cao ốc văn phòng, phát triển thành một khu thương mại phức hợp đng cấp quốc tế."
Giọng điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng câu nói này như một quả bom, khiến sắc mặt Ninh Chính Khôn và Ninh Bình Vũ đều thay đổi.
Tay cầm gậy golf của Ninh Chính Khôn khựng lại trong một giây, ánh mắt sắc bén hần lên. Ông ta híp mắt nhìn về phía Trần Kiện Tùng: "BMF muốn rót thêm 15 tỷ?"
Ngay cả Ninh Tú Phân cũng không giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Ở bốn mươi năm sau, con số này có lẽ không phải là quá lớn đối với một dự án bất động sản, nhưng ở đầu thập niên 80, đây quả thực là một con số khổng lồ.
Trần Kiện Tùng mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào, ánh mắt lướt sang Tra Mỹ Linh: "Tất cả là nhờ công lao của Annie đấy. Con bé làm luật sư sáp nhập và mua lại không phải chỉ để trưng, quan hệ với ngân hàng BMF rất tốt, mới có thể giúp thương lượng một khoản đầu tư lớn thế này."
Ninh Bình Vũ đứng ở một bên, lông mày khẽ nhíu lại, giọng nói trầm thấp: "15 tỷ? Sao trước đó không nghe có bất kỳ động tĩnh nào?"
Ninh Mạn An cũng lộ ra chút bất ngờ, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ dò xét khi nhìn Tra Mỹ Linh.
Tra Mỹ Linh vẫn giữ nụ cười nhàn nhã, thong dong lau cổ tay bằng khăn tay, giọng điệu bình thản: "Con cũng chỉ vừa nhận được tin từ phía Nhật Bản. Nếu thương vụ này thành công, Hoàng Phố Hoa Viên chắc chắn sẽ trở thành công trình mang tính biểu tượng của Hồng Kông. Đó chẳng phải là điều tốt sao?"
Sắc mặt Ninh Chính Khôn đã sầm xuống. Ông ta trầm giọng nói: "Trần tổng, một khoản đầu tư lớn như vậy không thể quyết định đơn phương. Phía Ninh thị cần đưa ra đánh giá trong hội đồng quản trị, đồng thời phải thông qua Sở Quy hoạch đô thị, Cục Đất đai cùng nhiều cuộc họp thẩm định khác, chứ không thể cứ thế mà triển khai."
Ninh Tú Phân hiểu rõ lý do Ninh Chính Khôn kiêng dè.
15 tỷ đô la Hồng Kông chiếm gần một phần ba tổng mức đầu tư của Hoàng Phố Hoa Viên. Một khi nguồn vốn này đổ vào, cổ phần của Ninh thị chắc chẵn sẽ bị pha loãng. Ban đầu, Hoàng Phố Hoa Viên vốn là dự án do Ninh thị dẫn dắt. Việc thu hút nhà đầu tư bên ngoài chỉ là để giảm bớt áp lực tài chính cho tập đoàn.
Nhưng bây giờ, quy mô của khoản đầu tư quá lớn, ngược lại khiến Ninh thị từ chủ dự án trở thành kẻ mất quyền kiểm soát.
Ai góp nhiều vốn hơn, người đó chính là "ông chủ", đồng nghĩa với việc quyền định đoạt cũng thuộc về họ.
Giống như một món ăn, cách chế biến thế nào, nêm bao nhiêu muối, cho bao nhiêu thịt ... tất cả đều do người cầm chảo quyết định.
Ninh thị muốn làm đầu bếp chính, chứ không phải người chạy việc.
Trần Kiện Tùng vẫn giữ dáng vẻ ung dung, sau khi vung gậy đánh bóng, ông ta bình thản cười nói: "Anh Ninh, về vấn đề này, đầu tư mà có thêm đối tác chia sẻ rủi ro thì chẳng phải càng tốt sao? Dù gì cũng giúp anh giảm bớt áp lực tài chính. Tôi biết anh đã đổ không ít tiền vào dự án Tòa nhà Hàng hải ở Tiêm Sa Chủy (Tsim Sha Tsui)!
Ninh Mạn An thoáng liếc sang Ninh Bình Vũ, bỗng nhiên lên tiếng:"Ba, con thấy đây là cơ hội tốt. Nếu ngân hàng BMF thực sự muốn rót vốn, chúng ta cũng có thể tăng thêm đầu tư để giữ quyền kiểm soát dự án."
Ninh Bình Vũ cau mày, giọng trầm xuống: "Chị Cả! Cẩn trọng lời nói!"
Anh hiểu rất rõ ý đồ của Ninh Mạn An. Cô ta muốn mượn dự án này để dồn anh vào thế yếu, củng cố vị thế của mình.
Tra Mỹ Linh lúc này cũng cất giọng, nụ cười trên môi không chút suy chuyển: "Bác Ninh, ngài cũng biết đấy, đây là một tin tức vô cùng tốt. Có thêm nguồn vốn, không chỉ giúp thúc đẩy tiến độ dự án mà còn đẩy giá cổ phiếu của cả hai tập đoàn chúng ta lên cao."
"Khoan đầu tư này se mang lại lợi nhuan gap đoi cho dự an Hoang Phố Hoa Viên."
Ánh mắt Ninh Chính Khôn chậm rãi dời khỏi khuôn mặt của Tra Mỹ Linh, chuyển sang Trần Kiện Tùng. Gương mặt ông ta vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng điệu đã lạnh đi vài phần: