"Anh Vân, anh Vân ... "
Lạc Thi Vũ vội bật dậy rồi lao sang phòng bên cạnh.
Tối qua, Chung Vân vốn định ngủ với Lạc Thi Vũ - cô ấy vẫn còn trinh - nhưng vừa định theo cô vào phòng thì bị La Lam chặn lại.
Ý của La Lam rất rõ: Sở Phong với Lạc Thi Vũ còn chưa ly hôn, hai người giờ đã ngủ chung thì không ổn, cứ ly hôn xong đã rồi tính tiếp.
Nhà họ Lạc ở Vân Thành cũng có chút danh tiếng, chuyện này mà sơ sẩy lộ ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Lạc coi như mất sạch.
"Thi Vũ, có chuyện gì vậy?" Chung Vân lơ mơ mở mắt hỏi.
"Là Sở Phong, hắn chưa chết, nhắn cho em bảo em tới cục Dân Chính!"
"Đêm qua anh chẳng nói sáng nay sẽ có tin hắn chết sao?"
Biết Sở Phong chua chet, vì ôm muu đồ rieng nen Lạc Thi Vũ đâm ra bất an.
Chưa chết ư?
Chung Vân sững ra rồi mặt trầm hẳn, cầm điện thoại gọi cho gã đầu trọc, muốn hỏi rốt cuộc hắn làm ăn kiểu gì, một thằng phế vật mà cũng xử không xong?
Gã đầu trọc còn đang nam viện, thấy điện thoại của Chung Vân là nổi điên, dập máy cái rụp rồi tắt nguồn luôn.
Nếu không phải Chung Vân nói đối tượng là phế vật thì hắn đã chẳng nhận vụ này, cũng chẳng đến nỗi bị cắt gân tay; tuy chữa trị kịp thời, bác sĩ vẫn nói sinh hoạt sau này sẽ bị ảnh hưởng. Nếu không ngại nhà họ Chung có thế lực không nhỏ ở Vân Thành, hắn đã tìm Chung Vân nói chuyện bồi thường cho ra ngô ra khoai.
Thấy bị cúp máy, gọi lại thì không liên lạc được nữa, Chung Vân quẳng mạnh điện thoại xuống giường, giận dữ chửi: "To gan thật, dám cúp máy của ông đây."
"Anh Vân, làm sao bây giờ?"
Lạc Thi Vũ mặt mày cuống quýt. Dù giữ chức Tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị, nhưng thực ra cô luôn là người thiếu quyết đoán: mọi rắc rối của tập đoàn đều do Sở Phong âm thầm giải quyết, cô gần như chẳng phải bận tâm, chỉ cần ngồi trong phòng làm việc là hợp đồng tự tìm đến.
"Thi Vũ, đừng cuống, đâu phải chuyện khó!" Chung Vân vừa nói vừa trầm ngâm.
Một phút sau, hắn mở miệng: "Thi Vũ, em ngốc thật. Hắn là cái thá gì, bảo em tới cục Dân Chính là em phải đi à?"
"Xem thái độ thì hắn quyết tâm ly hôn với em rồi. Đã là hắn chủ động ly hôn, thì em cũng nêu điều kiện của mình: ly hôn thì được, nhưng hắn phải ra đi tay trắng."
Mục tiêu chính là buộc Sở Phong giao lại cổ phần của mình trong tập đoàn Lạc Thị.
Chỉ cần đạt mục đích, với Chung Vân thì Sở Phong chết hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Phía gã đầu trọc không hiểu xảy ra trục trặc gì, làm rối kế hoạch, hắn đành tùy cơ ứng biến.
Lạc Thi Vũ ủ dột, lẩm bẩm: "Liệu có ổn không? Nhỡ hắn không chịu ra đi tay trắng thì sao?"
Chung Vân bước xuống giường, kéo Lạc Thi Vũ vào lòng, nắm lấy cánh tay cô trấn an: "Thi Vũ, nhớ kỹ, việc chưa làm thì đừng vội kết luận. Không thử, làm sao biết là không được?"
"Thử mà không xong, ta tính cách khác. Trước mắt cứ tham dò xem ý hắn thế nào đã!"
Giờ đến nước này, đành vậy thôi.
Trang điểm qua loa xong, Lạc Thi Vũ đang chuẩn bị đến cục Dân Chính thì bất chợt nhận điện thoại của thư ký.
"Sếp Lạc, chị tới chưa ạ? Em vừa nhận thông báo, người của tập đoàn Thiên Mỹ đang trên đường đến công ty."
Chết rồi.
Lạc Thi Vũ sực nhớ ra: nửa tháng trước đã hẹn hôm nay bàn hợp tác với tập đoàn Thiên Mỹ, vậy mà cô lại quên khuấy đi.
Hợp tác được hay không với tập đoàn Thiên Mỹ cũng ảnh hưởng đến sự phát triển về sau của tập đoàn Lạc Thị. Lạc Thi Vũ lập tức nhắn cho Sở Phong: có việc quan trọng phải về công ty xử lý, bảo anh cứ đợi.
Trước cổng cục Dân Chính, So Phong kien nhẫn đợi; đợi một mạch gần hai tiếng.
Chứ trước kia, đừng nói hai tiếng, có đợi cả ngày anh cũng chẳng oán thán nửa lời.
Nhưng bây giờ, anh không rảnh để tiếp tục phí thời gian cho Lạc Thi Vũ nữa, bèn gọi điện ngay.
Lúc này, Lạc Thi Vũ đang bàn hợp tác với người của tập đoàn Thiên Mỹ, thấy cuộc gọi của Sở Phong liền cúp máy luôn.
Anh không còn như trước - bị cúp là thôi - mà gọi tiếp, cho đến khi thông.
Điện thoại réo liên hồi khiến Lạc Thi Vũ vốn đã ít kiên nhẫn lại càng bực bội, ghét Sở Phong đến nghiến răng. Cô muốn tắt máy nhưng lại sợ lỡ cuộc gọi của người khác, đành lấy cớ ra khỏi phòng họp.
Vừa ra ngoài, Sở Phong lại gọi tới, cô bắt máy quát: "Sở Phong, anh đòi mạng tôi à, không biết tôi đang bận sao?"
"Cô bận đến bao giờ? Tôi không thể cứ đứng đây chờ mãi được." Giọng anh cũng lạnh.
"Sở Phong, anh nôn ly hôn với tôi đến thế cơ à?" Lạc Thi Vũ tức đến thở dốc.
'Tôi cũng có việc của mình. Đã không sống cùng nhau được nữa thì đường ai nấy đi cho sớm."
Suýt phát điên, mắt đảo một vòng, Lạc Thi Vũ đáp: "Bên này tôi cũng không biết khi nào mới xong. Nếu anh gấp thì đến công ty đi, tôi bảo người soạn một bản thỏa thuận ly hôn, ký trước bản ấy."
Cô đã tính cả rồi: Sở Phong tới công ty, nếu chịu ra đi tay trắng thì tiện thể ký cả hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Trước cổng cục Dân Chính, Sở Phong xác định hướng rồi đi bộ về tập đoàn Lạc Thị, vì trong người không còn đồng nào, không gọi được xe.
Đang đi, Tần Yên Nhiên gọi tới: "Anh Sở, giờ em có thể qua đón anh chưa?"
"Chưa được, cô ấy bận việc. Tôi phải đến tập đoàn Lạc Thị ký thỏa thuận ly hôn trước."
Đầu dây bên kia, nghe đến "tập đoàn Lạc Thị", Tần Yên Nhiên chau mày, rồi nói: "Em cũng tiện đường qua khu đó. Anh đang ở đâu, em đến đón."
Từ đây đi bộ qua tuy không phải vấn đề lớn, nhưng tốn thời gian, nên anh không khách sáo, báo vị trí.
Hơn mười phut sau, Tần Yên Nhiên lai chiếc Mercedes-Benz G-Class tới đón Sở Phong.
Trên xe, thấy anh không chủ động nói gì, không khí có phần gượng gạo. Tần Yên Nhiên đanh mở lời hỏi: "Anh Sở, vợ anh là nhân viên của tập đoàn Lạc Thị à?"
Sở Phong rút ánh mắt khỏi cửa sổ, lắc đầu: "Cô ấy là Tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị, tên Lạc Thi Vũ."
Hóa ra là Lạc Thi Vũ?
Tần Yên Nhiên khẽ sững, bỗng nhớ tới một bộ tài liệu đọc cách đây không lâu - nội dung chủ yếu nói về Lạc Thi Vũ.
Trong đó còn đính kèm một dòng: Lạc Thi Vũ đã kết hôn cách đây năm năm, chồng rất kín tiếng, nhưng ở nhà họ Lạc không được coi trọng, lời đồn là một kẻ vô dụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!