Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Sau Li Hôn, Phế Vật Phong Thần - Sở Phong (FULL)

Thật sự có người ư?

Giữa tuyệt vọng, một tia hy vọng bùng lên, mãnh liệt tột cùng.

Triệu Hồng Long thở dốc, giọng run run hỏi dồn: "Thần y Trương, ông ta là ai? Ở chỗ nào?"

Đến một giây cũng không chờ nổi; ông ta định hỏi cho rõ rồi lập tức đi mời người về.

Nào ngờ kẻ gây chuyện và người mang hy vọng cứu mạng lại là cùng một người.

Trương Văn Sinh lúng túng, bởi lúc này ngoài việc biết tên Sở Phong, ông ấy chẳng có thêm thông tin nào khác.

Đối diện ánh mắt tràn trề mong đợi của Triệu Hồng Long, Trương Văn Sinh nói: "Ông cụ Triệu, không giấu gì ông, người này tôi cũng mới quen tối qua, ngoài việc biết cậu ấy tên là Sở Phong, còn lại tôi hoàn toàn không rõ."

Mới gặp, chỉ biết mỗi cái tên, sao dám chắc cậu ta có thể giải quyết vấn đề của cháu nội?

Triệu Hồng Long nhíu mày, hy vọng đầy ắp trong lòng vơi đi một nửa, nhưng đến nước này, ông ta hiểu mình chẳng còn quyền chọn lựa.

Trương Văn Sinh được gọi là Y Thánh; nếu không có chút nắm chắc, ông ấy đã chẳng dám tiến cử.

Nghĩ vậy, Triệu Hồng Long thôi không chấp nữa, bình tĩnh hỏi: "Thần y Trương, vậy chắc ngài có cách liên lạc với cậu ấy chứ?"

Trương Văn Sinh lắc đầu, cười khổ: "Tôi thì rất muốn có liên lạc của cậu ấy, nhưng người ta chẳng thèm để ý tới tôi cơ mà."

Hai người vô thức nhìn nhau, đều không khỏi chấn động.

Y Thánh là ai chứ?

Vậy mà vẫn có người dám chẳng coi Y Thánh ra gì?

Chuyện này khiến Triệu Hồng Long nhận ra người mà Trương Văn Sinh nói đến hẳn là có bản lĩnh, bèn hỏi tiếp: "Thế ông biết cậu ta ở đâu chứ?"

Trương Văn Sinh hắng giọng: "Giờ ở đâu thì tôi không biết, nhưng tối qua tôi gặp cậu ấy ở nhà họ Tần."

Lại là nhà họ Tần?

Trong khoảnh khắc, Triệu Hồng Long như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, nắm đấm siết cứng.

Trương Văn Sinh không để ý những thay đổi nhỏ ấy, tiếp tục nói: "Tối qua nhà họ Tần mời tôi đến chữa trị cho Tần Sơn Hải. Khổ nỗi tình trạng của ông ta rất đặc biệt, trong lúc điều trị xảy ra sự cố, suýt nữa thì toi mạng. Đúng lúc then chốt, nếu không có cậu ấy ra tay kịp thời, danh tiếng mấy chục năm của tôi coi như đổ sông đổ biển."

"Tôi dám khẳng định y thuật của cậu ấy cao hơn tôi."

Rắc ...

Viên gạch nền dưới chân Triệu Hồng Long bỗng nứt toác.

Bầu không khí trong sân chợt lạnh hẳn.

Triệu Hồng Long không ngờ Tần Sơn Hải đã "một chân bước vào cửa tử", vậy mà lại bị người ta kéo về.

Mưu tính bấy lâu, tưởng như sắp thành, vậy mà liên tiếp xảy ra ngoài ý muốn: không chỉ Tần Sơn Hải được cứu sống, mà cháu nội ông ta còn bị người đi cùng Tần Yên Nhiên đánh cho tàn phế.

Tức giận dâng trào, ông ta chực bùng nổ. Thấy vậy, Phó Thanh vội nhắc: "Lão gia, tiền đồ của thiếu gia Minh mới là quan trọng ạ!"

Một câu như gáo nước lạnh, kéo người đang nổi nóng tỉnh lại.

Triệu Hồng Long hít sâu mấy hơi, nét mặt vặn vẹo mới dần bình ổn.

Ông ta hiểu, dù đối phương đã phá hỏng kế hoạch của nhà họ Triệu, lúc này vẫn phải giả như không biết gì, đi mời đối phương về chữa trị cho cháu nội.

Chỉ cần trị khỏi cho Triệu Hiên Minh, những món nợ khác tính sau.

Tình thế cấp bách, Triệu Hồng Long lập tức bảo Phó Thanh trông nom Triệu Hiên Minh, tự mình cùng Trương Văn Sinh tới nhà họ Tần.

Quan hệ đôi bên dẫu sau trận đối đầu với Tần Sơn Hải đã như nước với lửa, nhưng vì tương lai nhà họ Triệu, ông ta bất chấp.

Nghĩ đơn giản: Sở Phong họ Sở chứ đâu phải họ Tần; đã có thể làm thượng khách của nhà họ Tần thì cũng có thể làm thượng khách của nhà họ Triệu.

Có tiền mua tiên cũng được; chỉ cần đối phương đảm bảo chữa khỏi cho cháu, anh ta đòi bao nhiêu, nhà họ Triệu cũng chịu.

Ông ta quên khuấy mất chuyện hỏi Phó Thanh người đã đánh trọng thương Triệu Hiên Minh trông ra sao.

Nhà họ Tần.

Tần Yên Nhiên và Sở Phong đã về tới.

Bệnh càng khó trị, dược liệu càng quý hiếm.

Mấy vị thuốc Sở Phong kê trong đơn không mua nổi ở chợ dược liệu, nên Tần Yên Nhiên đang vận dụng quan hệ để tìm.

Gọi xong điện thoại, cô quay lại bên Sở Phong: "Anh Sở, em đã liên hệ một người bạn, anh ấy nói mấy vị khác trong mười ngày có thể gom đủ, chỉ có một vị chưa từng nghe tên, e là kiếm không ra. Giờ phải làm sao?"

"Là Thần Thạch Thảo à?" Sở Phong hỏi.

Tần Yên Nhiên gật đầu.

Trầm ngâm chốc lát, Sở Phong nói: "Tôi biết một chỗ trước đây có, nhưng giờ còn không thì không chắc - lần cuối tôi thấy là hơn mười năm trước."

Việc có gom đủ dược liệu hay không quyết định trực tiếp ông nội có thể khỏi hn hay không. Nghĩ vậy, Tần Yên Nhiên nói: "Anh Sở, thế này nhé, để em tiếp tục dùng quan hệ tìm thử. Nếu tìm được thì đỡ phải chạy xa; nếu không tìm ra thì mình đến chỗ anh nói xem."

"Yên Nhiên, ông nghe nhị thúc của cháu nói, các cháu ở chợ dược liệu có động tay với thẳng nhóc nhà họ Triệu?" Tần Sơn Hải đột ngột bước ra từ trong nhà, hỏi.

Lông mày liễu của Tần Yên Nhiên khẽ nhíu, cô rất hối hận vì trước đó đã kể chuyện này với Tần Hổ.

Lúc ấy cô nghĩ tình trạng của Tần Sơn Hải chưa ổn; nếu biết Sở Phong chỉ một đấm đã đánh Triệu Hiên Minh trọng thương, ông sẽ lo lắng mà ảnh hưởng bệnh tình, nên đã dặn Tần Hổ tuyệt đối đừng nói với ông.

Ai ngờ Tần Hổ mồm to, chưa đầy mười phút đã buột miệng nói ra.

Tần Hổ cũng theo ra, mặt đầy bất lực: "Yên Nhiên, không phải chú hai không muốn nghe lời cháu, mà là chuyện này chú hai xử lý không nổi. Triệu Hồng Long có thực lực Hóa Kinh tiền kỳ, nếu hắn tìm tới cửa, chú hai đỡ không nổi đâu."

Gương mat xinh đẹp của Tan Yên Nhiên sa sầm vì gian, cô tức Tần Hổ lắm.

"Thôi được, chuyện này sớm muộn ông cũng biết, Yên Nhiên đừng trách chú hai cháu nữa!"

Tần Sơn Hải bình thản, ngồi xuống gần đó rồi nói: "Cụ thể thế nào, cháu kể lại đi. Ta nắm tình hình trước, đợi Triệu Hồng Long tới còn có lý lẽ mà đối đáp."

Chuyện cũng không có gì rắc rối, Tần Yên Nhiên liền kể lại vắn tắt.

"Đánh hay! Thằng nhóc đó đáng bị dạy dỗ từ lâu. Chỉ là ông là bậc trưởng bối, không tiện ra tay."

Vừa nói, Tần Sơn Hải vừa nhìn sang Sở Phong, vui vẻ bảo: "Sở Phong, đánh hay lắm. Chuyện này cháu không cần lo, ông nội thằng đó có tới gây sự ta sẽ chắn cho!"

Đã dám ra tay thì còn sợ họ tới gây chuyện sao?

Sở Phong cười nhạt: "Ông cụ, bây giờ ông không nên động thủ, cứ nghỉ ngơi cho tốt."

'Người đó là do tôi đánh, họ có tìm đến, tôi tự khắc sẽ đứng ra."

"Chỉ là một kẻ Hóa Kình tiền kỳ thôi, ghê gớm lắm à?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!