Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ nói chuyện phiếm ở lầu ba.
Võ giả dưới lầu cũng lần lượt đi vào, có ngồi tầng dưới, có ngồi lầu hai.
Bất quá.
Ánh mắt của họ đều sẽ hữu ý hay vô ý nhìn về phía lầu ba.
Dòng chính Trầm gia và con rể Trầm gia nhất định an vị ở trên, hi vọng, hai người chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt.
"Đạp."
Một nữ tử dáng người uyển chuyển, xinh đẹp chầm chậm đi lên đài cao.
Nàng mặc thanh sắc sa mỏng, hai sơn phong vểnh cao, lúc ẩn lúc hiện, theo bước chân nhẹ nhàng mà liên tục nhảy lên.
Nàng này tên Kiểu Nguyệt.
Người chủ trì đấu giá của Thanh Anh Phòng Đấu Giá.
Những võ giả thường xuyên tới đây đấu giá bảo vật thấy nàng nhiều lần cũng không biểu hiện quá kinh ngạc.
Nhưng các công tử ca tu vi thấp theo cao tầng gia tộc mình tới đấu giá thấy mỹ nữ gợi cảm như thế, nhất thời tâm thần nhộn nhạo.
Rất bình thường.
Người trẻ tuổi, huyết khí phương cương.
Nhưng Vân Phi Dương ngồi trên lầu ba lại một mặt lạnh nhạt.
Không thể phủ nhận.
Tướng mạo Kiểu Nguyệt xuất sắc, là một mỹ nhân.
Nhưng rất khó nhập vào mắt Vân Phi Dương.
Không nói các nàng Lâm Chỉ Khê, chỉ nói nữ nhân ngồi bên cạnh thôi, bàn về tướng mạo và khí chất, đã cách nàng mấy con phố.
"A?"
Trầm Tiểu Vũ cười hỏi:
- Nữ nhân đẹp như vậy, ngươi không nhìn nhìn một chút à?
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Có Trầm cô nương kế bên, ta còn nhìn chưa đủ, nào có thời gian nhìn nữ nhân khác.
- Thật sao?
Trầm Tiểu Vũ đỏ mặt.
Vân Phi Dương thấy thế, nói thầm:
- Có hi vọng, có hi vọng!
Trên đài cao.
Kiểu Nguyệt ngừng tại vị trí trung tâm, xinh đẹp cười nói:
- Chắc hẳn chư vị đều biết quy củ Thanh Anh phòng đấu giá ta, tiểu nữ tử không nói nhiều nữa.
- Đúng, trực tiếp bắt đầu đi!
- Chúng ta đã chờ vài ngày rồi!
Võ giả nóng tính la hét.
- Tốt a.
Kiểu Nguyệt cười nói:
- Thanh Anh phòng đấu giá năm nay, chính thức bắt đầu.
"Ba."
Nàng búng tay một cái.
"Hưu —— "
Trên bàn đá trước người đột nhiên lấp lóe lưu quang, một cầu thang đá cao chừng nửa trượng chầm chậm dâng lên.
"Chậc chậc."
Vân Phi Dương nói:
- Phòng đấu giá của Tiểu Thần Giới vẫn rất chịu chơi nghe.
Rất nhanh.
Cầu thang đá ngừng lại.
Phía trên sắp xếp một bảo rương lộng lẫy.
Kiểu Nguyệt nhẹ nhàng mở bảo rương, lấy ra một vật, cười nói: