"Tất cả đừng căng thẳng, chưa chắc sẽ khai chiến, nhưng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Dạ Phong thấp giọng nói.
Khai chiến ở trong loại thông đạo này là không thông minh.
Không gian nơi này không ổn định, bọn họ giống như con chuột lén lút đi vào, một khi kích hoạt trận pháp bảo vệ của nơi này, tất cả mọi người đều phải chết.
"Đây là pháp khí gì? Vậy mà có thể phá ra một lỗ?"
Vương Bác Thần tò mò hỏi.
Nếu anh có loại pháp khí này, cũng không tới nỗi vướng víu mọi chỗ.
Anh không thiếu thủ đoạn, chỉ thiếu những thứ này.
Nội tình của anh quá nông!
Tổng cộng mới 5 năm, giới thế tục lại không có những tài nguyên như này, đám người Hàn Đỉnh cũng rất nghèo, còn phải anh tiếp tế.
Dạ Thừa giải thích: "Chỉ là một chút thủ đoạn không vẻ vang, không đáng nhắc đến, chỉ là dung hợp một vài thế văn thiên địa đi vào, luyện chế ra pháp trận khác nhau để nhằm vào. Cũng chỉ có tác dụng với nơi này, dù sao gia tộc thủ hộ bảo vệ nơi này ngàn vạn năm, đối với trận pháp ở đây vẫn rất hiểu"
Vương Bác Thần lại hỏi: "Thái Sơn và Đông Nhạc đại đế trong truyền thuyết thần thoại có quan hệ gì? Lẽ nào ở Quỷ Thần Điện này thật sự là đạo trường của Đông Nhạc đại đế?"
Lúc này ông lão lùn Dạ Minh mở miệng: "Đó chỉ là nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, không thật sự tồn tại. Nhưng, năm đó ở đây cũng có một vị đại đế, tên là Thái đế về sau trở thành Đông Nhạc đại đế trong truyền thuyết thần thoại. Nơi này từng nối liền với Tu La giới, là chiến trường ở tiền phương, Thái để di chuyển một ngọn núi lớn, trấn áp nơi này, và nơi này hóa thành đạo trường, Tu La giới mấy chục vạn năm không dám xâm nhập."
Mấy chục vạn năm...
Vương Bác Thần bị dọa.
Ai có thể sống mấy chục vạn năm?
3 vị trước mắt đã sống mấy ngàn năm, anh cũng cảm thấy khó tin.
Dù sao bây giờ anh tính chẵn lại mới 26-27 tuổi.
Thời gian tu luyện cũng chỉ có 5 năm.
Còn không bằng số lẻ của người ta.
Bây giờ đột nhiên nói với anh, lịch sử của nơi này có mấy chục vạn năm, từng có một nhân vật thông triệt thiên địa, trấn áp mấy chục vạn năm!
Đây thật sự có thể dọa chết người!
Dạ Thừa cười rồi giải thích: "Loại nhân vật cấp bậc đó, sống mấy chục vạn năm là bình thường, nếu dựa theo những nhiệm vụ ở trong truyền thuyết thần thoại để tính, Thái để chắc coi như là cấp bậc của Nguyên Sử thiên tôn và Thông Thiên giáo chủ. Cậu phải biết, vào thời đại đó, có thể xưng là 'đế, đều là nhân vật đứng ở đỉnh phong"
Vương Bác Thần kinh hãi trong lòng.
Truyền thuyết thần thoại tuy là hư cấu, nhưng cũng là dựa theo một số sự tích từ từ diễn hóa thành.
Có thể có khoa trương, cũng có thể bị đánh giá thấp.
Mà bây giờ anh ngay cả Thần Cảnh cũng không phải, loại nhân vật đó thổi một hơi thì có thể thổi chết anh.
Chênh lệch như này, tương đương với việc so sánh giữa con kiến và một người trưởng thành, một động tác không cẩn thận, con kiến có thể trực tiếp bị giẫm chết!
"Xem ra đối phương cũng rất cảnh giác, không có xảy ra xung đột với chúng ta. Nhưng bọn họ sẽ là ai? Là nhà nào trong các gia tộc thủ hộ?"
Dạ Phong thở phào, lông mày nhíu chặt.