Tiếng nói dưới lòng đất đã im bặt.
Giống như đã đến mười tám tầng địa ngục, u ám, đáng sợ.
Da đầu Vương Bác Thần tê rần, bên dưới quỷ thần điện này rốt cuộc trấn áp cái gì? Sợ là không chỉ đơn giản là thông đạo giới tu la.
"Cái...cái này là cái gì?"
Dạ Thừa sợ hãi, bất an hỏi, giọng nói lúc nãy, lực xuyên qua vô cùng mạnh, dường như mang theo một ma lực nào đó, khiến linh hồn của ông ta không khỏi run rẩy.
Chỉ là giọng nói đã khiến máu trong cơ thể ông ta đông cứng lại, khó có thể hoạt động.
Ông ta đã sống mấy nghìn năm, đây là lần đều tiên gặp chuyện như thế này.
"Một đám cô hồn dã quỷ, không căn không cứ."
Châu Thành dường như đã quen với cuộc sống như thế này, không hề bất ngờ, không thèm quan tâm.
Vương Bác Thần hỏi: "Đám này có lai lịch như thế nào?"
Châu Thành có chút phản ứng với vấn đề này, nói: "Đều là thuộc hạ bại tướng năm đó bị chúng ta chém, gồm thần yêu ma... đều có cả, mảnh đất này năm đó đã giết chết hàng trăm vạn thần ma, nộ khí không tan, hình thành thông đạo giới tu la, Đế đã xây dựng đạo trường ở đây, trấn áp không thả."
Hàng trăm vạn yêu ma!
Mí mắt Vương Bác Thần giật giật, theo bản năng hỏi: "Bọn họ đang ở cảnh giới nào?"
Châu Thành không hề để tâm nói: "Đại quân năm đó, người yếu nhất là thông thần cảnh, đây là cuộc chiến của thần, thông thần cảnh cửu cung cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi."
Dạ Thừa, Dạ Minh, Dạ Phong nhìn nhau, vô cùng buồn rầu.
Cảnh giới khiến bọn họ tự hào, năm đó chỉ là bia đỡ đạn?
Tại sao lại cảm thấy đang chế giễu bọn họ?
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng luôn cảm thấy Châu Thành xem thường bọn họ.
Vương Bác Thần ngượng ngùng cười một tiếng, nói như vậy, anh còn không có tư cách làm bia đỡ đạn.
Hàng trăm ngàn năm đã trôi qua, sinh linh bị trấn áp mà còn có thể sống đến bây giờ, không cần nghĩ cũng biết nó mạnh đến mức nào.
Cho dù bây giờ cảnh giới đã hạ xuống, nhưng anh cũng không thể chống lại được.
May mà có Châu Thành ở đây, nếu không chỉ dựa vào một mình anh ngu ngốc xông vào, chỉ sợ sẽ trở thành điểm tâm cho người ta. "Châu Thành, ông đang ở cảnh giới nào?"
Vương Bác Thần tò mò hỏi.
Chỉ một bạt tai có thể đánh chết nhiều thông thần cảnh Cửu cung như vậy, thực lực của Châu Thành cũng không tầm thường.
Phải biết là, bây giờ Châu Thành chỉ là một phần ký ức còn sót lại, không phải là người sống.
Châu Thành bình tĩnh nói: "Khi còn sống, vào đại thần cảnh, có được thần tướng ban tặng thuốc, mới có thể giữ được phần cơ thể còn sót lại không bị mục nát, nhưng cũng không giữ được bao lâu."
Nói xong, ông ta nhìn Vương Bác Thần, cung kính nói: "Trước khi tan biến, có thể nhìn thấy thần quần quay trở lại, cũng xem như là không còn tiếc nuối. Có thần quân ở đây, thông đạo ở đây cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì."
Vương Bác Thần sững sờ trước lời nói của ông ta, ngay cả bản thân anh cũng không biết bản thân mình lợi hại như vậy.
Lẽ nào mình thật sự là thần quân?
Nhưng anh biết mình không phải.
Anh không nỡ lừa dối thủ tướng đã chờ đợi tướng quân đã chờ đợi mình hàng trăm nghìn năm.
Đều là quân nhân giống như anh.
Anh cảm thấy kính phục từ đáy lòng.
Cho dù đã chết, còn chờ tướng quân của mình.
"Châu Thành, tôi không phải là thần quân gì đó mà ông nói, tôi không nỡ lừa dối ông, tôi tên là Vương Bác Thần...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!