Trong giọng nói của Đại Thần Tôn mang theo sự phẫn nộ không có cách nào kiểm soát, giống như là ông ta bị đối xử vô cùng bất công.
Ông ta cắn răng nghiến lợi nói: "Dựa vào cái gì mà tôi lại không thể thừa kế nhân hoàng đạo, tôi đã bỏ ra cho nhân tộc nhiều như thế, tôi dâng hiến cả cuộc đời này cho nhân tộc, tại sao lại không cho tôi thừa kế nhân hoàng đạo? Thái Đế bỏ đi, tất cả mọi người đều bỏ đi, chỉ có chúng tôi cô độc bảo vệ nơi này. Thanh Phong chết tiệt, cho dù đã chết rồi mà cũng không cho tôi thừa kế."
Nói đến đây, Đại Thần Tôn không cam lòng nhìn Vương Bác Thần, giận dữ hét lên: "Cậu thì là cái thá gì chứ. Cậu chỉ là một vật thí nghiệm do tôi chế tạo ra mà lại có thể thừa kế nhân hoàng đạo, dựa vào cái gì, ngay cả cậu cũng có tư cách thừa kế mà tại sao tôi lại không có, tại sao tôi lại không thể!"
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Đại Thần Tôn cười lạnh: "Nếu như thứ tôi muốn, bọn họ lại không chịu cho, vậy thì tôi tự mình lấy nó."
Ông ta đã trở nên điên cuồng.
Đã bị nhập ma.
Có lẽ rất lâu trước kia, ông ta đã nhập ma.
"Cậu có biết không, từ sớm trước kia lúc tôi và Tu La giới bắt đầu tiếp xúc với nhau, bọn họ đã cho tôi rất nhiều điều kiện cực kỳ hậu hĩnh. Nực cười là vì trách nhiệm hảo huyền và lời trách móc buồn cười ấy, tôi lại từ chối."
"Tôi cho rằng Thanh Phong biết tất cả mọi chuyện mà tôi đã làm, tôi cũng ông ta ra khỏi cõi chết, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, chỉ có một mình tôi là ôm lấy hi vọng, chỉ có tôi vẫn luôn tin tưởng rằng bọn người Thái Đế sẽ còn trở về, Thanh Phong sẽ để tôi kế thừa nhân hoàng đạo. Nhưng mẹ nó, cuối cùng tôi đổi lấy cái gì đây? Đổi lấy là một câu nói đó của Thanh Phong, nhân hoàng đạo không thuộc về tôi!"
Đại Thần Tôn thở hỗn hển, tràn đầy oán hận.
Trước kia trong lòng ông ta tràn đầy hi vọng và chờ mong.
Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
Một người càng cố chấp như thế, một khi thế giới quan sụp đổ, một khi hi vọng bị phá hủy, ông ta sẽ khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Ha ha, nhân hoàng đạo không thuộc về tôi. Được, được lắm. Nếu như các người đã không công nhận tôi, các người đã không cho tôi, vậy thì tôi sẽ dùng cách của tôi để lấy nó. Bọn họ đã rời bỏ tôi, vậy thì tôi cần gì ngu ngốc tiếp tục. Thế giới này, cường giả vi tôn, chỉ cần tôi đủ mạnh, không có cái gì là không làm được. Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu như nhân gian đã không chứa tôi, vậy thì tôi còn cần nhân gian để làm gì nữa, tại sao tôi lại không thể trở thành Thái Đế Tu La giới?"
Bọn người Dạ Thừa bị một chưởng đó của Châu Thành đánh đến mức không đứng dậy nổi.
Châu Thành đã phát điên rồi.
Ông ta đã sớm nhập ma.
Nhân hoàng đạo không phải là thứ mà ông muốn kế thừa là có thể kế thừa.
Nó đại diện cho trách nhiệm, đại diện cho sự chấp nhận của nhân giới.
Không chỉ có một đại đạo đơn giản như vậy.
Ngay cả điểm đó mà Châu Thành cũng nhìn không ra, lại còn muốn âm mưu nhúng chàm nhân hoàng đạo, làm sao có thể thành công.
"Ông rất muốn nhân hoàng đạo à? Ông có tin là không có nhân hoàng đạo, tôi vẫn có thể giết chết ông không.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói, trong ánh mắt nhìn về phía Châu Thành lại mang theo chút thương hại.
Nói nhiều là như thế, ngay từ đầu người này đã tâm thuận bất chính.
Không có chuyện ông ta không biết không phải là người nào cũng có thể kế thừa nhân hoàng đạo.
Cơ duyên của mỗi người là khác nhau, cũng không phải kế thừa nhân hoàng đạo rồi thì sẽ có thể trở thành cường giả.
Vương Bác Thần là người đến sau mà anh đã nhìn rõ điểm này lúc ở Quỷ Thần Điện.
Nhưng Châu Thành là một Đại Thần Tôn Thiên Đình mấy nghìn năm, nhưng lại không nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!