Nhìn dáng vẻ tức đến thở hổn hển của ba người bọn họ, Vương Bác Thần bình tĩnh nói: "Cho đến bây giờ, nhân hoàng đạo chẳng phải là một niềm hi vọng. Năm đó, chẳng lẽ Thái Đế dựa vào nhân hoàng đạo để trấn áp Tu La giới, chẳng lẽ Thái Đế dựa vào nhân hoàng đạo để trở thành Thái Đế? Từ xưa đến nay, hi vọng không phải người khác cho chúng ta, mà hi vọng là chính chúng ta tìm được."
Dạ Minh cáu kỉnh nói: "Mẹ nó, cậu nói chuyện dễ nghe lắm, bây giờ là lúc nào rồi, thời đại không thần, làm sao cậu có thể thành thần được. Cậu cho rằng chỉ có một mình cậu là thông minh thôi à? Chúng tôi đã chờ đợi nhiều năm như thế, chẳng lẽ cứ ngồi ăn rồi chờ chết. Vương Bác Thần, cậu sai rồi, ở thời đại này cho dù cậu có cố gắng đến cỡ nào, cho dù cậu có tung hoành ngang dọc cỡ nào đi nữa mà không có nhân hoàng đạo thì cậu vĩnh viễn và không có cách nào trở thành thần. Thiên phú của Đại Thần Tôn vượt qua cậu, đã gần đến thần, nhưng mà vẫn không có cách nào thành thần, chỉ có nhân hoàng đạo thì mới có được một tia hi vọng."
Vương Bác Thần giật giật khóe môi, lần này hình như anh cược hơi lớn rồi.
Anh có chút chột dạ, nếu như nhân hoàng đạo bị nổ mà không thể giết chết Đại Thần Tôn, vậy thì sẽ rất xấu hổ, giết địch tám trăm tổn hại một nghìn.
Anh ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Sợ cái gì chứ, không có cách nào thành thần thì cũng không chỉ có chúng ta không có cách thành thần, người khác cũng đâu có cách thành thần đâu. Tôi cảm thấy như này rất tốt, tất cả mọi người đều không thể thành thần"
Dạ Thừa hừ lạnh: "Vậy cậu làm cách nào để chống lại Tu La giới?"
Vương Bác Thần ho nhẹ rồi cười nói: "Lo lắng cái gì chứ, xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Thái Đế là người, chúng ta cũng là người, năm đó ông ta có thể thành công, chẳng lẽ chúng ta lại không thể. Các người không tin có đúng không? Vậy thì tôi sẽ thành thần cho các người xem, chuyện có là bao đâu chứ. Ở bên ngoài không có động tĩnh gì rồi đúng không, để tôi đi ra ngoài xem trước.
Anh sợ là đợi một lát nữa sẽ bị ba ông cụ này xé xác.
Nhân hoàng đạo là hi vọng của bọn họ, hình như lần này mình hơi liều rồi.
Nhưng mà anh cũng không quan tâm, không thể thành thần thì không thể thành thần, không có gì to tác.
Nếu như Tu La giới xâm lấn, không có cách nào chống trả, vậy thì mọi người cứ chết thôi.
Dù sao đây là một thời đại tuyệt vọng, cho dù có thành thần, dựa vào mấy người bọn họ cũng không thể ngăn cản được Tu La giới.
Huống hồ gì anh không tin một đại đạo nổ mà còn có thể khiến cho mọi người chết hết, còn có thể làm cho tất cả mọi người không có cách nào trở thành thần.
Anh không tin là không có cách khác.
Anh mới hai mươi tuổi, còn có nhiều thời gian.
"Tôi cảm thấy thằng nhóc này nói có lý đó.
Dạ Phong bỗng nhiên lại lạnh lùng nói.
Dạ Minh mắng: "Có lý cái quái gì, là do cậu ta không nhìn thấy hi vọng cho nên mới hủy hoại nhân hoàng đạo, để tất cả chúng ta chết chung cậu ta mà thôi. Cái tên nhóc đó chính là kẻ điên, là kẻ điên bị thế giới này ép đến đường cùng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!