Sắc mặt Lưu Ly thập phần không cam lòng, một khi mất đi lệnh bài tích lũy, cũng liền mang ý nghĩa nàng bị đào thải, thậm chí chờ đợi nàng khả năng chỉ có tử vong.
- Ta không ngại hiện tại giết ngươi.
Tiêu Phàm ngữ khí rất lạnh, căn bản không có bất kỳ ý tứ gì thương hương tiếc ngọc nào.
Nếu như không phải Lưu Ly danh xưng Thập Đại Sát Thủ, thực lực không tệ, giết nàng có chút đáng tiếc, Tiêu Phàm căn bản sẽ không nhân từ nương tay.
Lưu Ly nghe vậy, đôi mắt đẹp rung động một cái, cuối cùng vẫn đưa lệnh bài tích lũy vào tay Tiêu Phàm, thật lâu không nỡ buông tay, con ngươi băng lãnh nhìn Tiêu Phàm:
- 40 điểm tích lũy đổi lấy thân phận bài của ta!
- Ngại quá.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì hơi hơi ngạc nhiên, Lưu Ly thật đúng là vô cùng tự tin, một tháng giết bốn mươi người, việc này không phải người bình thường có thể làm được.
Cũng không phải thực lực nàng không được, nếu như không phải Tiêu Phàm lĩnh ngộ được Sát Phạt Ý Chí, vừa nãy hắn thật đúng là có khả năng lâm vào bên trong Huyễn Cảnh.
Lưu Ly Huyễn Cảnh chỉ có che kín hai mắt mới có thể không nhìn thấy.
Đổi lại những người khác, thật đúng là không thể trong nháy mắt tỉnh táo lại, một khi không thể thanh tỉnh, đối mặt chỉ có tử vong.
Là một trong Thập Đại Sát Thủ, thực lực nàng có lẽ không ra sao, nhưng thủ đoạn giết người tuyệt đối rất đáng sợ.
- Ngươi!
Lưu Ly vô cùng phẫn nộ, rất muốn cùng Tiêu Phàm liều mạng nhưng kiếm trong tay Tiêu Phàm cơ hồ gần sát cổ nàng, muốn phản kháng mà không thể.
- Huh?
Đột nhiên Tiêu Phàm biến sắc, một tay đập vào sau vai Lưu Ly, cùng lúc đó, Tiêu Phàm thu hồi Tu La Kiếm, thân thể cấp tốc hướng phía sau thối lui.
- Tên khốn kiếp!
Lưu Ly phẫn nộ gào thét một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đâm vào phía trên một cây đại thụ, chẳng qua là khi nàng quay đầu lại, phẫn nộ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chiếm lấy là kinh ngạc.
Nơi xa, thân hình Tiêu Phàm rút lui, một đạo thanh sắc u ảnh lao thẳng tới hắn, hắn liên tiếp vung ra vài kiếm, nhưng bóng màu xanh lóe cực nhanh, không có một kiếm rơi vào trên người nó.
- Bát Giai Thiên Thanh Long Xà?
Trong lòng Lưu Ly kinh hãi vô cùng, chẳng biết tại sao nội tâm băng lãnh của nàng giờ phút này lại có một chút xúc động.
Vừa nãy, nếu như không phải Tiêu Phàm một chưởng đánh bay nàng, há không phải nàng đã chết trên tay Thiên Thanh Long Xà?
- Cẩn... Thận!
Lưu Ly muốn nhắc nhở Tiêu Phàm, nhưng mà chỉ gọi ra một chữ, cái chữ phía sau kia lại thấp rất nhiều, nàng giật mình minh bạch, người này là địch nhân của mình mà.
Trên mặt Lưu Ly đều là vẻ phức tạp, mà hết thảy những thứ này, Tiêu Phàm lại không biết, tâm thần hắn toàn bộ đắm chìm trong việc đối kháng với Thiên Thanh Long Xà.
Ngay khi nhận lấy lệnh bài tích lũy trong tay Lưu Ly, Tiêu Phàm cảm giác mình bị một con mắt tiếp cận, loại cảm giác này hắn hết sức quen thuộc, chính là do Thiên Thanh Long Xà trước đó.
Hơn nữa, cỗ khí tức băng lãnh kia cấp tốc tới gần hắn, Tiêu Phàm không dám do dự, một chưởng đánh bay Lưu Ly, đồng thời thân ảnh hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Thiên Thanh Long Xà tốc độ rất nhanh, bất quá Tiêu Phàm sớm đã phát hiện, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ cũng không yếu bao nhiêu.
Tiêu Phàm ngược lại cũng không e ngại thực lực nó, chỉ là kiêng kị nọc độc mà thôi, Chiến Đế cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn cản được độc của nó.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Thiên Thanh Long Xà này vậy mà đi theo mình, nghe đồn Thiên Thanh Long Xà thù rất dai, quả nhiên là thực.
- Phốc!
Thiên Thanh Long Xà lăng không phi độ, há mồm phun ra một ngụm chất lỏng như lợi kiếm bay vụt đến, Tiêu Phàm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nọc độc này có tính ăn mòn cực mạnh, một khi bị bắn trúng, cho dù là thân hắn cũng nhanh chóng thối nát.