- Thế nào, không muốn nói à?
Tiêu Phàm thấy Ngọc Diện Vô Tình Ngọc Hi do dự, hắn mị mị hai mắt, cảm giác không có chút kiên nhẫn nào.
Trong bàn tay Tiêu Phàm lần nữa xuất hiện lệnh bài tích điểm của Ngọc Diện Vô Tình.
- Ta nói.
Ngọc Diện Vô Tình thấy thế, vội vàng mở miệng nói, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một quyển da cừu, chần chờ một chút, lúc này mới ném quyển da cừu cho Tiêu Phàm:
- Là trong quyển này ghi chép lại.
Tiêu Phàm nhận lấy quyển da cừu, nhìn đường vân thần bí bên trên, trong nháy mắt giống như chạm phải điện, ngây ra tại chỗ.
Trên quyển da cừu vẽ rất nhiều đường vân quỷ dị, viền đường vân có một đạo sáng huyết sắc, huyết sắc quang mang giống như một chuôi huyết sắc bảo kiếm, vô cùng sắc bén.
Trong bàn tay Tiêu Phàm lại xuất hiện một quyển da cừu cơ hồ giống nhau như đúc, không phải, nói cho đúng, chất liệu bề ngoài giống nhau như đúc, chỉ là đường vân phía trên hoàn toàn khác biệt.
Quyển da cừu này trong tay hắn là quyển mà lần trước trộm tại bảo khố Hoa Gia, không nghĩ tới Ngọc Diện Vô Tình cũng có một quyển.
Lúc Tiêu Phàm xuất ra quyển da cừu kia, hai người Ngọc Diện Vô Tình và Lưu Ly cũng kinh ngạc không thôi, làm sao Tiêu Phàm cũng có một quyển.
- Chỉ dựa vào quyển da cừu này, ngươi làm sao biết tìm tới nơi này?
Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp, lại nhìn về phía Ngọc Diện Vô Tình nói.
- Ngươi không phát hiện, hướng đi đường vân phía trên quyển da cừu của ta cùng hướng đi sơn mạch Đọa Lạc Cốc giống nhau như đúc sao?
Ngọc Diện Vô Tình mặc dù rất không muốn nói, nhưng xuất phát từ sự hiếu kỳ với bảo vật, hắn vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe được lời Ngọc Diện Vô Tình, Tiêu Phàm đạp không bay lên, từ phía trên cao mấy ngàn thước quan sát tất cả phía dưới.
Trong tay cầm quyển da cừu, so sánh vời địa hình phía dưới, hắn lúc này mới phát hiện, Ngọc Diện Vô Tình cũng không nói sai, chuôi huyết sắc bảo kiếm đồ giữa quyển da cừu chính là vị trí Hắc Sắc Thạch Sơn này.
Đường vân khác, cũng có hình dạng chập trùng lên xuống, so với địa hình phía dưới, cơ hồ giống nhau như đúc.
- Huyết sắc kiếm hình đồ án này sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sau một khắc, toàn thân hắn chấn động, thiếu chút nữa kêu lên:
- Tu La Kiếm!
Không sai, kiếm hình đồ án kia, chính là hình dáng Tu La Kiếm, chỉ là quyển da cừu đã đi qua nhiều năm tháng, kiếm hình đồ án có chút mơ hồ mà thôi.
Chẳng lẽ dãy đá đen này có quan hệ cùng Tu La Điện?
Nghĩ vậy, hô hấp Tiêu Phàm cũng có chút gấp rút, hướng về phía ngọn núi đen đáp xuống, lần nữa xuất hiện ở trước cửa đá đen.
Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình cổ quái nhìn Tiêu Phàm, không biết vì sao.
Con ngươi Tiêu Phàm nhìn qua lỗ nhỏ trên Hắc Sắc Thạch Sơn, lúc này mới phát hiện, nếu nói là một cái lỗ nhỏ, chẳng bằng nói đó là một đạo vết kiếm, chỉ là rất nhạt mà thôi.
Vốn dĩ Tiêu Phàm không có ý định để ý tới Hắc Sắc Thạch Sơn, dù sao, các cường giả Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ khả năng lúc nhìn chằm chằm nơi này, có bảo vật chân chính xuất thế cũng không vào tay hắn.
Có điều, nghĩ đến đồ vật này khả năng có quan hệ cùng Tu La Điện, Tiêu Phàm liền không do dự chút nào, đưa tay lấy ra Tu La Kiếm, cắm vào cái lỗ nhỏ ngoài cửa hắc sắc kia.
- Không có động tĩnh?
Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, không phải chứ, chẳng lẽ Tu La Kiếm này không phải chìa khoá mở cửa?
Có điều Tiêu Phàm rất nhanh liền hiểu ra, nếu như chỉ cần sử dụng kiếm là có thể mở ra, đoán chừng Ngọc Diện Vô Tình sớm đã mở, nào sẽ đến phiên hắn.
Sau một khắc, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Phàm đột nhiên dũng mãnh truyền tới Tu La Kiếm, Sát Ý bắt đầu tràn ngập ra, Tu La Kiếm cũng chầm chậm đỏ tươi dần lên.
Oanh long long ~