Quả nhiên đột nhiên có động tĩnh, cửa đá hắc sắc vậy mà thật sự chuyển động, đẩy vào bên trong, một thông đạo đen kịt âm u xuất hiện trước mắt ba người.
- Mở ra rồi?
Ngọc Diện Vô Tình trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không thể nào lý giải, trước đó hắn cũng thử qua biện pháp này, sao lại không mở ra được?
Hắn không biết là, bảo kiếm trong tay Tiêu Phàm không phải kiếm bình thường, mà là Tu La Kiếm trong truyền thuyết.
- Đi vào.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn hai người, quát khẽ.
Hắn mặc dù không muốn mang hai người đi vào, nhưng hắn càng không muốn đợi lúc bản thân đi ra lại có rất nhiều người ở bên ngoài vây giết bản thân.
Mặc dù lệnh bài tích điểm của Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình nằm trong tay hắn, nhưng Tiêu Phàm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
Ngọc Diện Vô Tình liếc nhìn Lưu Ly. Lưu Ly cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng lại không do dự chút nào, trực tiếp đi vào trong đường hầm đen kịt.
Ngay sau đó, Ngọc Diện Vô Tình khẽ cắn môi, cũng cùng đi vào theo.
Tiêu Phàm thu Tu La Kiếm về, lách mình tiến vào trong đường hầm đen kịt, cửa đá màu đen chớp động, sau đó nhanh chóng đóng lại.
Một cỗ ánh sáng nhu hòa chớp động ở trong đường hầm, quang mang càng ngày càng sáng, chiếu sáng cả thông đạo, ba người Tiêu Phàm đề phòng nhìn bốn phía, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm.
Quang mang này không phải do bọn hắn lấy ra, mà xuất hiện từ trong thông đạo trống rỗng xuất hiện.
Ba người hít sâu một hơi. Bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhìn về bốn phía, chỗ bọn hắn là một bình đài cũng không tính rộng rãi, phía trước là một màn nước.
Ngẩng đầu nhìn lên, thông đạo cao khoảng hai trượng, bên trên vô cùng vuông vức. Ba người hoàn toàn nghĩ không ra, màn nước buông xuống này xuất hiện như thế nào.
Màn nước phơi bày ra màu máu, tựa như máu tươi đang chảy, hơn nữa còn tản ra khí huyết tinh nồng đậm.
Trừ cái đó ra, bốn phía không có bất kỳ lối ra nào. Tiêu Phàm do dự một chút, đạp thẳng đến phía màn nước, thân thể xuyên thấu màn nước, trên màn nước nhộn nhạo từng đạo sóng ánh sáng, thoáng cái liền không thấy tăm hơi.
- Lưu Ly, ngươi cũng muốn đi vào?
Ngọc Diện Vô Tình nhìn thấy Lưu Ly chuẩn bị cùng đi lên, lập tức nhíu mày. Thật khó mới có lúc Tiêu Phàm không để ý đến bọn hắn, không bằng ở chỗ này chờ.
- Ngươi cảm thấy chờ ở chỗ này, có thể rời đi sao?
Lưu Ly lãnh đạm để lại một câu nói, cũng xông đi vào.
Ngọc Diện Vô Tình giằng co một hồi, khẽ cắn môi, cũng không do dự nữa.
Phía trước, nơi Tiêu Phàm đứng, lại là một cái bình đài, hai bên là vách đá, trước sau đều là màn nước, chỉ là màn nước phía trước, huyết sắc càng thêm nồng mà thôi.
- Đây là đồ vật quỷ gì?
Tiêu Phàm cau mày một cái, có điều hắn lại nhắc bản thân tỉnh táo lại, bởi vì vừa rồi lúc xuyên qua màn nước kia, Tiêu Phàm cảm giác đầu giống như bị sét đánh.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, nhưng Tiêu Phàm rất rõ, cái kia hẳn là công kích linh hồn.
Tiêu Phàm tiếp tục tiến lên, vội vàng bước qua mấy màn nước huyết sắc, hắn rốt cục dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn nước thứ bảy phía trước.
- Không phải công kích linh hồn, hẳn là Huyễn Cảnh, một loại Huyễn Cảnh huyết tinh giết chóc. Cửa thứ sáu đã khiến ta như bị sét đánh, cửa thứ bảy chắc càng khủng bố hơn. Phía trước giống như có thứ gì đang triệu hoán ta, cảm giác này thật quá kỳ lạ.
Tiêu Phàm lông mày nhíu lại.
- Ong ong ~
Cũng đúng lúc này, Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên rung động nhẹ một cái, huyết quang hừng hực, kiếm khí vụt sáng.
- Bảo ta tiếp tục tiến lên?
Tiêu Phàm rõ ràng cảm nhận được ý tứ Tu La Kiếm truyền đạt.
- Chết thì chết.
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, kiên trì đi hướng phía trước, chí ít, U Linh Chiến Hồn không có cảnh báo, hơn nữa trong lòng hắn cũng không cảm giác được sự bất an nào.