Nghĩ vậy, đám người cũng không dám tiếp tục khinh thường Tiêu Phàm, hắn có thể đánh bại Lôi Hạo cũng không phải dựa vào may mắn, mà là thực lực chân chính, tốc độ như vậy đã không kém gì Thánh Thành Bát Tuấn.
Ngô Minh chỉ cảm thấy cổ phát lạnh, toàn thân run rẩy một cái, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, thì thấy một thanh trường kiếm lóe lênh ánh sáng trắng.
Hai chân hắn như nhũn ra, thiếu chút nữa thì ngã xuống, lúc này, Ngô Minh chỉ cảm thấy ngực đau nhói, sau một khắc, hắn muốn phản kháng cũng không còn chút sức mạnh nào.
- Ngươi!
Ngô Minh hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm, ba cây Tỏa Hồn Châm chui vào trong người hắn, vận mệnh của hắn đã nằm trong tay Tiêu Phàm.
Ngô Thánh Tri chỉ có thể trơ mắt nhìn hai điểm đen biến mất hoàn toàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Phàm:
- Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết?
- Tự tìm cái chết?
Tiêu Phàm nhe răng cười, thu hồi trường kiếm, một tay kéo cổ Ngô Minh, giống như đang lôi một con gà chết vậy, Ngô Minh đã bị phong bế Hồn Hải, sao có thể phản kháng được chứ?
Tiêu Phàm khịt mũi, khinh thường nói:
- Ta tự tìm cái chết đấy, ngươi có thể làm gì được ta?
Nhìn thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Minh hoàn toàn biến mất, tảng đá lớn trong lòng Tiêu Phàm rốt cuộc được buông xuống, mặc dù lần trước g**t ch*t người Công Tôn gia tộc, thiếu chút nữa thì bại lộ thân phận Hồn Thú Cửu Giai Huyết Mạch của tiểu Kim cùng tiểu Minh, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không ai nhận ra thân phận thật sự của Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.
Bây giờ Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đã chạy trốn, không ai biết được thân phận của bọn chúng, chỉ cần Ngô Thánh Tri không đuổi theo, an nguy của bọn chúng hẳn không cần phải quá lo lắng.
Vừa rồi hắn thật sự không còn cách nào, vì ngăn cản Ngô Thánh Tri đuổi theo Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, Tiêu Phàm phải thi triển Thiên Lý Đằng Quang Thuật.
Thiên Lý Đằng Quang Thuật có thể nháy mắt đi ngàn dặm, Tiêu Phàm mặc dù chỉ tu luyện tới Nhất Trọng, nhưng cho dù chỉ có thể phát huy được một phần mười uy lực cũng đã đủ rồi.
Trong nháy mắt đi trăm dặm mặc dù có chút khoa trương, nhưng khoảng cách giữa hắn và Ngô Minh cũng không đến 100 trượng.
Tiêu Phàm dốc toàn lực mà nói, xuất hiện ở bên người Ngô Minh, tất nhiên chỉ là việc trong vòng nháy mắt, trong mắt rất nhiều người thì đây chính là Thuấn Di.
Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Ngô Thánh Tri nhất thời không biết nói gì, tính mệnh Ngô Minh nằm trong tay Tiêu Phàm, hắn căn bản không làm gì được Tiêu Phàm, trừ phi hắn mặc kệ sự sống chết của Ngô Minh.
- Tiêu Phàm, nếu ngươi dám giết ta, Ngô gia ta sẽ lột da dóc xương ngươi!
Ngô Minh hung ác nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt vô cùng ác độc, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn tươi nuốt sống.
- Bốp!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm một bàn tay vung ra, miệng Ngô Minh b*n r* một búng máu, đau đến mức hắn thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ.
- Ta không dám?
Tiêu Phàm cười khẽ, không tiếp tục quan tâm Ngô Thánh Tri, ngược lại nghiền ngẫm nhìn Ngô Minh nói:
- Ngươi muốn chết như thế nào? Chỉ cần ngươi nói ra, xem ta có dám làm hay không!
Ngô Minh l**m l**m vết máu trên khóe miệng, trong mắt lóe lên một vẻ tà ác, nhe răng trợn mắt nói:
- Chỉ cần ta không chết, ta nhất định đem ngươi chặt thành tám mảnh, đầu tiên chặt đứt hai tay, sau đó đến hai chân, sau đó móc hai mắt của ngươi, rút gân lột da, khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng khiến ngươi trở thành một phế nhân triệt để!
- Tam Ca, giết hắn!
Nghe hắn nói như thế, Quan Tiểu Thất là người đầu tiên nhịn không được, phẫn nộ nói.
Sắc mặt Bàn Tử cũng vô cùng lạnh lẽo, nếu như không phải nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn còn duy trì sự bình tĩnh, có lẽ hắn sẽ trực tiếp xông lên, đem Ngô Minh chém thành tám mảnh.
Nhưng mà giờ phút này Tiêu Phàm lại bình tĩnh dị thường, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, hắn không có bất kỳ cảm giác phẫn nộ nào, ngược lại cười lên.
- Không thể không nói, ngươi là người đầu tiên không sợ chết.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, trong tất cả những người hắn từng gặp, chỉ cần sát khí của Tiêu Phàm tràn ra, còn chưa từng có người nào dám uy h**p hắn như vậy, Ngô Minh quả thực là người đầu tiên.
Nhưng Tiêu Phàm biết Ngô Minh cũng không phải không sợ chết, mà là có chỗ dựa vào, đó chính là phụ thân của hắn Ngô Thánh Tri.
- Ta không sợ chết đấy, có gan thì ngươi giết ta, đến đây, không dám đúng không? Không dám thì đừng nói nhảm nữa, quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta liền cho ngươi toàn thây.
Ngô Minh vẻ mặt cao cao tại thượng, không hề coi mình là tù nhân.
Dù là Tiêu Phàm có bình tĩnh hơn nữa, thì cũng bắt đầu tức giận, người Thánh Thành quá mức cao ngạo tự cho mình là đúng, thực sực cho rằng kẻ ngoại lai như hắn không dám giết bọn họ, thực sự là quá buồn cười.
- Từ trên người ngươi, ta cũng chân chính hiểu được sự ngạo mạn không coi ai ra gì của người Thánh Thành, đây cũng là bản tính vĩnh viễn không thay đổi được, còn muốn cho ta toàn thây? Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần có cha ngươi ở chỗ này, ta không dám giết ngươi?
Tiêu Phàm giọng nói càng ngày càng lạnh, tiếu dung trên mặt cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sát khí nồng đậm.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Phàm, chẳng biết tại sao, Ngô Minh trong lòng lại cảm thấy lạnh cả người.