Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng hắn vẫn có chút bận tâm.
Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ đều có quy củ bất thành văn, cùng một mục tiêu sẽ ra tay ba lần, ba lần nếu không chết sẽ từ bỏ nhiệm vụ ám sát lần này.
Mà đây mới vẻn vẹn là lần thứ nhất ám sát mà thôi, Tiêu Phàm căn bản không nhìn thấy thân ảnh đối phương, lại càng không cần phải nói thấy rõ ràng dung mạo đối phương.
Lần này đối phương không giết được, sẽ ra tay hai lần nữa, mọi thời điểm đều có nguy hiểm đến tính mạng.
- Lần này xuất thủ là Chiến Đế hậu kỳ, lần sau chẳng lẽ là Chiến Đế đỉnh phong?
Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, Lôi gia sở tác sở vi thật làm cho hắn phẫn nộ.
Trong lòng đã âm thầm thề, không diệt Lôi gia thì khó tiết mối hận trong lòng hắn.
Nhìn Đan Dược bên trong Hắc Sắc Tiểu Đỉnh, ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh mới khôi phục mấy phần thần thái.
- Chờ ta nuốt vào Bát Phẩm Thối Thể Đan, Bất Diệt Kim Thân đại thành, cho dù Chiến Đế đỉnh phong cũng không thể trong nháy mắt giết được ta!
Trong mắt Tiêu Phàm hiện ra lãnh quang.
Chỉ cần không thể trong nháy mắt chém giết hắn, Tiêu Phàm có lòng tin sống sót, đồng dạng, bị Chiến Đế đỉnh phong đánh lén cũng như thế.
Hắn tương đối may mắn, Lôi gia cũng không thỉnh cầu Chiến Đế đỉnh phong sát thủ, bằng không Tiêu Phàm rất có thể vừa nãy đã mất mạng.
Nếu bỏ lỡ cơ hội, muốn giết Tiêu Phàm hắn cũng không còn là sự tình dễ dàng như vậy.
Trong lòng Tiêu Phàm sớm đã nghĩ kỹ phương pháp phá giải loại thủ đoạn thứ hai của Lôi gia, chỉ cần thực lực Tiêu Phàm hắn tăng lên, thực lực so với sát thủ Diêm La Phủ an bài chênh lệch không lớn, vậy Diêm La Phủ chưa chắc có thể g**t ch*t được hắn.
Liền tựa như vừa nãy, Tiêu Phàm có thể nhẹ nhõm ứng phó Chiến Đế hậu kỳ, một khi nuốt vào Bát Phẩm Thối Thể Đan, mấy ngày nữa hắn tự tin ngăn cản Chiến Đế cảnh đỉnh phong tập sát, cho dù Diêm La Phủ an bài Chiến Đế đỉnh phong xuất thủ, Tiêu Phàm còn sợ gì?
Về phần sát thủ Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, nếu quả thật xuất động, Tiêu Phàm chỉ có thể nhận mệnh.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lấy ra một viên Bát Phẩm Thối Thể Đan liền bắt đầu nuốt.
- Lão Tam! Lão Tam!
Đột nhiên, một đạo thanh âm sốt ruột từ bên ngoài truyền đến, đó là thanh âm Bàn Tử có chút gấp gấp rút, như có sự tình không tốt phát sinh.
- Xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, Tiêu Phàm cau mày, bỗng nhiên đứng dậy, thu hồi Hắc Sắc Tiểu Đỉnh cùng mấy viên Bát Phẩm Thối Thể Đan, triệt hồi Hồn Giới liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Hơn nửa đêm, có thể làm cho Bàn Tử vội vã như thế, hiển nhiên không phải việc nhỏ.
- Lão Nhị, làm sao?
Tiêu Phàm hỏi.
- Tiểu Kim cùng Tiểu Minh trở về.
Bàn Tử thở không ra hơi nói ra.
- Đây là chuyện tốt.
Trên mặt Tiêu Phàm vui vẻ, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh biến mất lâu như vậy, nói hắn không lo lắng là không có khả năng, bây giờ trở về, Tiêu Phàm tự nhiên là cao hứng còn không kịp.
- Thế nhưng bọn hắn bị người Liệp Hồn Sư Công Hội bắt đi, ta và Tiểu Thất trên đường đi dạo vừa mới bắt gặp, chúng ta liền truy theo, nghe nói qua hai ngày muốn đem Tiểu Kim cùng Tiểu Minh xử lý sạch, ta trước chạy về nói cho ngươi biết, Tiểu Thất còn ở đằng kia bảo vệ, đến cùng một chỗ nghĩ biện pháp mới được.
Bàn Tử một hơi nói xong, thần sắc có chút băng lãnh, hắn biết rõ tình cảm Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim, Tiểu Minh, Tiêu Phàm sẽ không trơ mắt để hai thú ra xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
- Liệp Hồn Sư Công Hội sao?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, sát ý lạnh như băng từ trên người hắn lặng yên tản ra.