Con ngươi Tiêu Phàm cứng ngắc tại đó, đến tận khi lão ăn mày viết xong toàn bộ mấy chữ, hắn thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trên mặt đất viết bốn chữ lớn, chính bốn chữ này khiến trong lòng Tiêu Phàm khó mà bình tĩnh.
- Thần Phong Học Viện!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, cơ hồ đọc lên từng chữ trên mặt đất.
Không sai, bốn chữ lão khất cái viết chính là Thần Phong Học Viện.
Phải biết là, phàm là chuyện liên quan tới Đại Yến Vương Triều và Tiêu Phàm hắn thì đến cả Đế Chủ Đại Ly Đế Triều Nam Cung Vũ cũng không điều tra ra được, lão khất cái chưa từng quen biết này sao có thể biết được?
Tiêu Phàm tìm kiếm lại trong ký ức của mình một lần, nhưng vẫn không thể nào nhận ra được người này, hắn xác định bản thân chưa gặp lão khất cái này.
- Ngươi là ai?!
Tiêu Phàm ngữ khí lạnh lùng, tựa như bí mật của hắn bị người khác phát hiện, chỉ cần lão khất cái này không nói ra được đầu đuôi ngọn ngành, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ giết hắn để tự vệ.
Lão khất cái cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Phàm, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, sau đó lại dùng nhánh cây viết hai chữ trên mặt đất.
Hiển nhiên, đây hẳn là tên của lão khất cái.
- Lục Vũ?
Tiêu Phàm cau mày một cái, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Phàm run lên, kinh ngạc nhìn lão khất cái nói:
- Ngươi là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, Lục Vũ?
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như vậy, cái tên này hắn quả thực rất quen thuộc. Không biết bao nhiêu lần Quách Sĩ Thần Viện Trưởng Thần Phong Học Viện nhắc đến cái tên này, bởi vì Lục Vũ mới là Viện Trưởng chân chính của Thần Phong Học Viện, Quách Sĩ Thần chỉ thay mặt Viện Trưởng mà thôi.
Hơn nữa, Lục Vũ này không chỉ là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, hơn nữa còn là sư huynh đệ với phụ thân Tiêu Trường Phong của Tiêu Phàm.
Lần đó, Thần Phong Học Viện tổng cộng chiêu sinh bốn người, theo thứ tự là Lục Vũ, Tiêu Trường Phong, Quách Sĩ Thần, còn có Huyết Thiên Tuyệt phụ thân Huyết Yêu Nhiêu.
Chỉ là Tiêu Phàm nghĩ không ra, Lục Vũ sao lại biết mà xuất hiện ở Vô Song Thánh Thành, hơn nữa còn biến thành bộ dáng này.
Đến Quách Sĩ Thần người thay mặt Viện Trưởng cũng là Chiến Hoàng cảnh. Lục Vũ thân làm Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, lại là một người bình thường, điều này khiến Tiêu Phàm có chút không tin.
Có điều khi Hồn Lực Tiêu Phàm bao phủ lão khất cái, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi rung động một cái.
Nghe được lời Tiêu Phàm nói, lão khất cái đầu gật gù như gà mổ thóc, trong mắt hiện lên ý cười, mụn nhọt trên mặt nhìn qua càng thêm dữ tợn.
- Ngươi thực sự là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện Lục Vũ, có gì chứng minh?
Mặc dù Tiêu Phàm nhìn ra vấn đề trong cơ thể lão khất cái, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn có chút không tin.
Lão khất cái cầm nhánh cây, lại viết ra mấy cái tên trên mặt đất, Đại Yến Vương Triều, Quách Sĩ Thần, Phúc Bá... Tiêu Phàm muốn không tin cũng không được.
- Ngươi và ta vốn không quen biết, ngươi tại sao có thể nhìn một cái liền nhận ra ta?
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, đây mới là điểm hắn không tin lão khất cái nhất.
Nhưng mà, lão khất cái lại cười lắc đầu, viết một câu:
- Ta cũng không nhận ra ngươi, nhưng mà trên người ngươi có khí tức của Vô Tận Chiến Hồn, Vô Tận Chiến Hồn luôn ở Thần Phong Học Viện.
Nhìn thấy câu nói này, trong lòng Tiêu Phàm run lên bần bật, kinh ngạc nhìn lão khất cái. Nếu như trước đó hắn còn hoài nghi, hiện tại hắn đã hoàn toàn tin tưởng lão khất cái chính là Lục Vũ.
Bởi vì việc Tiêu Phàm hắn nắm giữ Vô Tận Chiến Hồn, chỉ có Quách Sĩ Thần, Phúc Bá cùng Mạc Thiên Nhai số ít người biết rõ, dù là bọn Bàn Tử cũng không biết.
Lão khất cái có thể nói ra, điểm này đã đủ để chứng minh thân phận của lão. Đến Quách Sĩ Thần còn biết rõ Vô Tận Chiến Hồn, Lục Vũ là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện làm sao có thể không biết chứ?
- Lục Viện Trưởng, ngươi làm sao lại rơi xuống cấp độ này?