- Lão Tam, sao trở về nhanh như vậy? Vân Khê và Tiểu Kim đâu?
Tiêu Phàm mang theo Lục Vũ vừa hạ xuống mặt đất, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất liền ra chào đón.
Hai người rất ngạc nhiên khi Tiêu Phàm lại mang theo một lão khất cái đầy mủ nhọt trở về, mà Tiểu Kim cùng Vân Khê lại không thấy tăm hơi.
- Ta lập tức phải đi rồi, các ngươi trông nom vị tiền bối này cho tốt.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.
- Đây là?
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Lục Vũ.
Mà Quan Tiểu Thất lại cau mày, nghẹo đầu nhìn chằm chằm Lục Vũ, buồn bực nói:
- Tại sao ta cảm giác giống như từng gặp ngươi ở nơi nào rồi?
Lời này vừa nói ra, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Quan Tiểu Thất, đồng thời, bờ môi Lục Vũ cũng ngọa nguậy một cái, há miệng muốn nói, nhưng tựa như nhớ không nổi.
Không chỉ Quan Tiểu Thất có loại cảm giác này, Lục Vũ cũng vậy, luôn cảm giác giống như đã từng gặp Quan Tiểu Thất.
- Các ngươi hồi tưởng kỹ một chút, ta đi tham gia hội đấu giá trước đã.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nhìn hai người một cái, quay người chuẩn bị rời đi.
- Ngươi là Lục Vũ bá bá?
- Quan Tiểu Thất?
Tiêu Phàm vừa mới quay người, Lục Vũ cùng Quan Tiểu Thất đột nhiên đồng thanh kêu lên, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi thực sự quen biết?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Quan Tiểu Thất cùng Lục Vũ, sau đó tay phải vuốt vuốt cằm trầm ngâm nói:
- Lục Vũ? Cái tên này sao lại quen thuộc vậy?
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Bàn Tử liền tựa như nhớ tới cái gì, nhìn Lục Vũ cả kinh kêu lên:
- Ngươi là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện Lục Vũ?
Lục Vũ hơi hơi gật đầu, lần này đến phiên Quan Tiểu Thất kinh ngạc. Hắn quen biết Lục Vũ là bởi vì Lục Vũ từng chỉ điểm cho hắn tu luyện, sao Bàn Tử lại cũng biết Lục Vũ chứ.
Chỉ có Tiêu Phàm trong nháy mắt hiểu ra cái gì, nhìn Quan Tiểu Thất nói:
- Ngươi trước đó nói với ta về Lục bá bá, chính là Lục Viện Trưởng.
Tiêu Phàm còn nhớ rõ lúc trước Hỏa Hoàng muốn nhận Quan Tiểu Thất làm đồ đệ, cuối cùng lại bị Quan Tiểu Thất cự tuyệt, bởi vì Quan Tiểu Thất trong lòng sớm đã có một sư phó.
Có điều Tiêu Phàm không nghĩ tới là, người trong lòng Quan Tiểu Thất kính sợ nhất, lại là Lục Vũ.
- Không sai, năm đó nếu như không có Lục bá bá, đệ cũng sẽ không tìm được môn pháp tu luyện chính xác.
Quan Tiểu Thất trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Vũ tràn ngập kính sợ cùng cảm kích.
- Thế giới này thật sự không lớn như ta tưởng tượng.
Bàn Tử cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Ngay sau đó, thần sắc Quan Tiểu Thất đột nhiên băng lạnh, một cỗ sát khí đáng sợ từ trên người hắn bạo phát ra, lạnh giọng nói:
- Lục bá bá, là ai khiến người biến thành bộ dáng này?
- Tiểu Thất, ngươi yên tâm, ta sẽ chữa trị cho Lục bá bá ngươi.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Quan Tiểu Thất, âm thầm nháy mắt với Lục Vũ.
Chuyện Sở gia tốt nhất không nên cho Quan Tiểu Thất biết, bằng không với tính cách của Quan Tiểu Thất rất có thể sẽ trực tiếp xâm nhập Luyện Dược Sư Công Hội tìm Sở gia tính sổ.
Lục Vũ tất nhiên biết rõ ý của Tiêu Phàm, hơn nữa hắn cũng biết Quan Tiểu Thất nắm giữ một khỏa Xích Tử Chi Tâm, nếu như Quan Tiểu Thất biết rõ kẻ địch của mình, không thay bản thân báo thù mới là lạ.
Nghĩ vậy, Lục Vũ lắc đầu cười nói: