Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thần Võ Thiên Tôn (Vô Thượng Sát Thần - Tu La Đại Thần Đế) - Tiêu Thần (FULL)

- 18 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, còn có cao hơn không?

Người chủ trì vẫn không muốn buông cơ hội cuối cùng, dù sao, bán đi với giá Hồn Thạch càng nhiều, hắn cũng càng được lợi.

Trong gian Số 18, Tiêu Phàm cau mày một cái, Tô Mạch Huyên một bên nói:

- Tiêu công tử, nếu như ngươi muốn đấu giá, thì nắm trái bóng màu hồng trước người kia, đưa Hồn Lực vào, sau đó nói ra là được.

- Nhà quê!

Tô Mạch Hàn xem thường nhìn Tiêu Phàm, cười lạnh một tiếng.

Tiêu Phàm xấu hổ một hồi, không phải hắn không biết tăng giá thế nào, mà là hắn đang đợi, đợi cuối cùng không còn ai tăng nữa, hắn mới tăng giá.

Chẳng qua là khi tay hắn nắm chặt trái bóng màu hồng kia, chuẩn bị đấu giá, đột nhiên sàn bán đấu giá lại có một thanh âm thanh thúy vang lên.

- 20 vạn.

Lại có người thêm 2 vạn, đây là điều Tiêu Phàm không nghĩ tới. 20 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói, cũng không tính là gì.

Nếu quyết định xuất thủ, Tiêu Phàm tất nhiên cũng không do dự, trực tiếp nói:

- 30 vạn!

Đừng nói 30 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, dù là 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, Tiêu Phàm cũng không muốn bỏ qua Thất Thải Vân Thạch kia. Đồ vật có thể làm cho Bạch Thạch rung động như thế, giá trị của nó đáng cái giá này!

- 40 vạn!

Tiêu Phàm lời nói cứng rắn, đạo thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, lần nữa thêm 10 vạn. Tiêu Phàm vừa định tiếp tục ra giá, Tô Mạch Hàn đột nhiên mở miệng nói:

- Tiêu Phàm, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng thêm nữa, ngươi có biết người cùng ngươi đấu giá là ai không?

Tô Mạch Huyên nghe vậy, cũng cau mày một cái, nàng trầm mặc không nói, hiển nhiên cũng nghe ra chủ nhân thanh âm kia.

- 50 vạn?

Tiêu Phàm căn bản không nhìn Tô Mạch Hàn một cái, lần nữa nói ra một câu, đá này hắn nhất định phải lấy được.

- Ngươi!

Tô Mạch Hàn phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, hừ lạnh một tiếng nói:

- Lòng tốt của ta ngươi lại xem như lòng lang dạ thú, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây chính là Lăng Băng Điệp của Lăng gia!

Lăng Băng Điệp? Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, cái tên này hắn tựa như nghe nói qua ở đâu đó, chỉ là nhất thời nhớ không nổi, có điều, họ Lăng, hẳn là người Lăng Vân Thương Hội Lăng gia.

- Lăng Băng Điệp?

Vân Khê cau mày, trong mắt có một tia kiêng dè, trong đầu hiện ra một thân ảnh mơ hồ, nhưng lại cao ngạo như Khổng Tước.

- Thì sao?

Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc, hắn cũng rốt cục nhớ ra Lăng Băng Điệp là ai, chính là Lăng gia một trong Thánh Thành Tứ Kiều.

Chỉ là, Tiêu Phàm vẫn không đặt nàng vào mắt, mặc dù Lăng Băng Điệp cũng là người Lăng gia, nể mặt Lăng Phong, hắn cũng nên cho Lăng gia thể diện.

Nhưng mà, hắn biết Lăng Phong tại Lăng gia không hề được chào đón, cùng một vài người Lăng gia còn như là cừu nhân. Đã như vậy, tại sao phải đem bảo bối tặng cho người Lăng Gia chứ?

Thấy Tiêu Phàm còn không để cả Lăng Băng Điệp vào mắt, Tô Mạch Hàn liền tức giận vô cùng, thiếu chút nữa thì muốn ra tay đánh nhau với Tiêu Phàm.

Giờ phút này, trong gian thứ mười hai, hai bóng người tịnh lệ đang ngồi, đó là hai thiếu nữ.

Một người mặc bộ váy trắng, trên có thêu hình con bướm, mái tóc xanh dùng nơ con bướm nhàn nhạt kẹp lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển, phảng phất như tiên tử không dính khói lửa trần gian, vũ mị ung dung, ngọc nhan lịch sự tao nhã, khuôn mặt khác biệt thanh lệ, có điều con ngươi nàng rất lạnh, cả người cho người ta một loại cảm giác cao quý, ngạo khí.

Một người khác mặc váy lụa trắng nhạt, con ngươi thanh tịnh sáng tỏ, lông mày cong cong, lông mi dài có chút rung động, tựa như biết nói, da dẻ trắng nõn không tì vết lộ ra phấn hồng nhàn nhạt, nhếch miệng lên một vòng nụ cười, giống như pháo hoa phiêu miểu.

Một người lãnh ngạo vô cùng, một người thanh thuần linh động, hoàn toàn là hai kiểu phong cách, nhưng mà hai đại mỹ nữ dường này lại ngồi ở cùng một chỗ, liền không có một chút cảm giác nào là không hài hòa.

- Nhị Tỷ, lại có người dám cùng tỷ đấu giá, cho hắn biết thế nào là lễ độ, tỷ là Thánh Thành Tứ Kiều, không thể để cho người ta xem thường.

Thiếu nữ váy lụa trắng nhạt tựa như hận không thể đại loạn thiên hạ.

- Yên tâm, đồ vật tỷ đáp ứng ngươi, thế nào cũng sẽ lấy cho ngươi.

Nữ tử váy trắng ánh mắt u lãnh, tựa như ngọn núi băng vạn năm, sau đó nàng nắm trái bóng màu hồng phía trước phun ra một câu:

- 100 vạn!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!