- Đã làm gì ngươi? Qua một lúc ngươi sẽ biết.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười tà tà, dọa cho toàn thân Lăng Quân run rẩy.
U Linh Chiến Hồn không ngừng biến hóa, hướng về Tà Nhãn Hỏa Loan thẩm thấu đến, sau đó có thể rõ ràng nhìn thấy Chiến Hồn Bát Phẩm Tà Nhãn Hỏa Loan đang thu nhỏ lại.
Mà khí tức trên người U Linh Chiến Hồn lại càng ngày càng hùng hậu, tựa như tất cả Hồn Lực Tà Nhãn Hỏa Loan đều bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ.
Bên trong quá trình này, Lăng Quân không ngừng giãy dụa, không ngừng gầm thét nhưng vẫn không thể làm gì, hắn muốn triệu hồi Tà Nhãn Hỏa Loan về lại cơ thể.
Làm hắn tuyệt vọng là Tà Nhãn Hỏa Loan tựa như không phải của hắn nữa, nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được Hồn Lực Tà Nhãn Hỏa Loan đang trôi qua.
- Tiêu Phàm, van cầu ngươi tha cho ta, ta không nên tham lam đan phương của ngươi, ta đáng chết! Ta đáng chết!
Lăng Quân phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ, sau đó hai tay không ngừng tát vào lên trên mặt mình.
Mấy tức trước đó, tu sĩ bởi bên ngoài vì nhìn không thấy thân ảnh Tiêu Phàm và Lăng Quân, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, chẳng ai ngờ rằng một tên tu sĩ Chiến Đế sơ kỳ có thể cùng Chiến Đế đỉnh phong giằng co một chỗ.
- Tên Tiêu Phàm kia thật đúng là có chút năng lực, lại có thể địch lại với Chiến Đế đỉnh phong, đoán chừng đã siêu việt Thánh Thành Bát Tuấn rồi.
- Làm sao có thể siêu việt Thánh Thành Bát Tuấn? Thánh Thành Bát Tuấn cho dù phóng nhãn Chiến Hồn Đại Lục cũng được coi là thiên tài, Tiêu Phàm sở dĩ mạnh đoán chừng là có một vài thủ đoạn đặc thù mà thôi.
- Không sai, trong thế giới này có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, có thể ngàn dặm giết người không lưu dấu vết, Thánh Thành Bát Tuấn nếu như liều mạng mà nói, người nào không thể cùng Chiến Đế đỉnh phong chiến một trận?
- Tiêu Phàm cho dù chết cũng là do gieo gió gặt bão, Lăng Trưởng Lão hảo tâm mua đan phương của hắn, hắn lại không biết điều, chết cũng đáng.
Đám người hết sức tò mò nhìn Tiêu Phàm cùng Lăng Quân chiến đấu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vị trí thiên mạc màu đen kia, bọn hắn phần lớn đều không coi trọng Tiêu Phàm.
Cũng đúng lúc này, hư không đột nhiên truyền đến một trận tiếng gầm:
- Tiêu Phàm, van cầu ngươi tha ta, ta không nên tham lam đan phương của ngươi, ta đáng chết! Ta đáng chết!
Thanh âm rất lớn, vang vọng hư không, những tu sĩ vừa mới đó còn cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ, tất cả đều hít một hơi lạnh, cảm giác bị người hung hăng phiến một bàn tay, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
- Ngươi không phải nói, ngươi dùng 100 vạn mua đan phương của ta là hảo tâm sao? Ngươi nói ta nhục nhã ngươi, 100 vạn liền muốn mua Bát Phẩm Đan Phương, không phải ngươi đang nhục nhã ta sao? Ngươi không phải nói muốn để ta sống không bằng chết sao? Hiện tại ta đứng tại đây, ngươi cho ta sống không bằng chết đi.
Thanh âm Tiêu Phàm cũng vang lên, cảm nhận được sát ý lạnh như băng trong giọng nói Tiêu Phàm, đám người không khỏi lạnh run, Tiêu Phàm bắt đầu nổi điên quả thật vô cùng đáng sợ.
- Lại là Bát Phẩm Đan Phương! Lăng Quân thật đúng là đáng hận, 100 vạn liền muốn mua Bát Phẩm Đan Phương, chúng ta thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt.
- Khó trách Tiêu Phàm không bán cho hắn, 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mà thôi, dù là ta cũng sẽ không đem Bát Phẩm Đan Phương bán cho hắn, hắn quả thực là đang trắng trợn cướp đoạt.
- Ta nhớ đấu giá hội vào hai năm trước, một cái Bát Phẩm Trung Cấp đan phương liền đánh ra hơn 400 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cuối cùng bị Sở gia mua đi.