Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lần nữa thả ra Sở Phiền, hắn phát hiện, bản thân rất lâu không cười thoải mái như thế.
- Tiêu đại ca!
Sở Phiền khiếp đảm nhìn Tiêu Phàm, hít sâu một cái nói:
- Ngươi sẽ không ăn ta đi?
- Ăn ngươi? Ta ăn ngươi làm gì?
Tiêu Phàm cau mày một cái, chẳng lẽ ta lớn lên giống kẻ ăn thịt người?
- Ngươi không ăn ta?
Sở Phiền lộ ra vẻ kinh dị tựa như hắn nhận định, Tiêu Phàm nhận ra hắn là người Hồn Tộc, liền ăn hắn mới đúng.
Này cũng khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên, cũng đúng lúc này, khí tức trên người Bàn Tử càng ngày càng cuồng bạo, hiển nhiên cự ly đột phá đã không xa.
- Tiểu Thất, Ám Dực, các ngươi bảo hộ Lão Nhị.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, liền mang Sở Phiền hướng về nơi xa kích xạ đi.
- Tam Ca làm sao, làm sao.
Quan Tiểu Thất không nghĩ ra, hắn bình thường luôn luôn chậm nửa nhịp.
Ám Dực lại mị mị hai mắt, hắn biết rõ, Tiêu Phàm cùng Sở Phiền có mấy lời muốn nói, chỉ là không muốn Quan Tiểu Thất nghe được mà thôi, dù sao, Ám Dực cũng nghe không được Sở Phiền nói chuyện.
Lập tức trong lòng trầm ngâm nói:
- Tiểu thí hài trên người bí mật khẳng định không nhỏ, Tiêu Phàm không muốn để cho Quan Tiểu Thất biết, có lẽ là không muốn liên lụy hắn.
Bên ngoài hai, ba dặm, Hồn Lực Tiêu Phàm bao phủ tứ phương, trong bàn tay cuồn cuộn linh khí thiên địa mãnh liệt mà vào, bị hắn luyện hóa về sau, lại trút vào thể nội Sở Phiền.
Lúc này, thân thể Sở Phiền liền phong phú lên, da dẻ cũng trở thành non mịn.
- Đa tạ Tiêu đại ca.
Sở Phiền cười hì hì nhìn Tiêu Phàm, khi biết Tiêu Phàm không muốn giết hắn, hắn cũng lớn gan rất nhiều.
- Ngươi vừa mới tại sao cho là ta sẽ ăn ngươi? Còn có, Hồn Tộc các ngươi chẳng lẽ không thể tự động luyện hóa linh khí thiên địa sao? Mặt khác, Hồn Tộc Huyết Mạch là thức tỉnh như thế nào?
Tiêu Phàm liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Thật sự là hắn trong lòng tràn ngập đa nghi nghi ngờ, cũng thập phần lo lắng an nguy Tiểu Ma Nữ, nếu như lần này sau Nam Vực Đại Bỉ còn không cho Huyết Mạch thể nội Tiểu Ma Nữ thức tỉnh, Tiểu Ma Nữ khả năng sẽ chết.
- Tiêu đại ca, những vấn đề này ta đều có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không thể đối phó ta.
Sở Phiền con mắt lại bắt đầu chuyển động.
- Ngươi yên tâm, Tiêu Phàm ta nói lời giữ lời.
Tiêu Phàm gật gật đầu, hết sức trịnh trọng nói.
- Ta tin tưởng ngươi.
Sở Phiền gật gật đầu nói:
- Cái vấn đề thứ nhất, là bởi vì ăn người thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch có thể lấy được tất cả những gì của người Hồn Tộc đó, cũng tỷ như Tiêu đại ca ăn ta, có thể có được Chiến Hồn của ta, tu vi của ta. Hơn nữa Hồn Lực ngươi cũng sẽ có đại đột phá, có thể nói, người Hồn Tộc trong mắt một ít người chính là một thiên tài địa bảo.
Tiêu Phàm nghe vậy, thần sắc cứng lại, hắn trong lòng kinh ngạc vô cùng, ăn người Hồn Tộc vẫn còn có dạng tốt này?
Khó trách Sở Phiền không dám nói mình là người Hồn Tộc, nguyên lai là sợ Tiêu Phàm nuốt hắn, vừa nghĩ tới người ăn thịt người, Tiêu Phàm trong lòng liền một trận phát run.
Hắn không biết là, ăn chỉ là luyện hóa mà thôi, chỉ cần luyện hóa người Hồn Tộc, có thể có được tất cả Hồn Tộc.
- Chờ chút.
Tiêu Phàm đột nhiên lông mày vặn thành chữ Xuyên, tựa như trong nháy mắt nhớ tới cái gì, trong lòng trầm ngâm nói:
- Nếu ăn người Hồn Tộc có thể có được tất cả người Hồn Tộc. Nói cách khác, Diệp Thệ Thủy khả năng cũng biết rõ bí mật này, cho nên một mực nghĩ trăm phương ngàn kế để Tiểu Ma Nữ thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trên người hàn ý lặng yên phóng thích, không gian xung quanh đều lạnh tới cực điểm, thậm chí còn có sát ý lạnh như băng từ trong mắt lóe lên.