Thời gian trôi qua, thoáng cái là hai ngày sau.
Mặt trời lên cao, Bàn Tử đi ra cửa phòng lại nhìn thấy Diệp Phong vẫn thủ hộ trước cửa Tiêu Phàm, nhìn thấy Bàn Tử đến, Diệp Phong hơi hơi thi lễ:
- Nam Cung Công Tử.
- Lão Tam đâu, còn không có đi ra?
Bàn Tử cau mày một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng Tiêu Phàm.
- Cũng sắp rồi, công tử trước đó báo danh muốn tham gia Diệp gia tỷ võ chiêu thân.
Diệp Phong nói ra, mặc dù hắn vẫn khó chịu Diệp Thệ Thủy cùng Diệp gia, nhưng ai bảo là hắn từ bên trong lại sợ hãi Tiêu Phàm đây.
Nếu như Tiêu Phàm trở thành con rể Diệp Thệ Thủy, Diệp Phong hắn cho dù là mượn mười cái lá gan đoán chừng cũng không dám ghi hận Diệp Thệ Thủy cùng Diệp gia.
- Tỷ võ chiêu thân?
Bàn Tử lông mày nhíu lại, hắn chỉ nhớ kỹ trước mấy ngày Ngũ Đại Gia Tộc muốn vây công Tiêu Phàm, cho nên mới có thể cùng Lăng Thi Thi tiến về Thượng Trọng Thiên, lại không nghĩ rằng phát sinh việc ngoài ý muốn.
Về phần cái gì tỷ võ chiêu thân, hắn hoàn toàn không biết, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói:
- Là ai nói Diệp gia Diệp Thi Vũ muốn cử hành tỷ võ chiêu thân?
Bàn Tử đột nhiên nghĩ tới lúc trước đi tới Vô Song Thánh Thành nghe nói sự tình liên quan tới Tiểu Ma Nữ, tính toán thời gian cũng đại khái không sai biệt lắm.
- Là ai thì ta không biết, bất quá tỷ võ chiêu thân sắp bắt đầu.
Diệp Phong lắc đầu.
- Ngươi xác định?
Bàn Tử đột nhiên tiến lên một bước, thiếu chút nữa thì chèn ép Diệp Phong.
Diệp Phong bị khí thế Bàn Tử dọa kêu to một tiếng, ngẩng đầu nhìn chân trời, suy nghĩ một chút nói:
- Trả qua hơn một canh giờ chính là giữa trưa, đoán chừng luận võ đã bắt đầu.
Khi hắn lấy lại tinh thần, Bàn Tử bỗng nhiên từ bên cạnh hắn bay vụt mà qua, hai tay trong nháy mắt đẩy ra cửa phòng Tiêu Phàm, cả người hoàn toàn ngốc trệ ở nơi nào.
- Nam Cung Công Tử, công tử không cho phép đánh...
Diệp Phong hơi hơi tức giận, chỉ là lời còn chưa dứt, thanh âm hắn két két mà dừng, ánh mắt không khỏi đem mỗi một góc trong phòng đều liếc nhìn một cái.
Nhưng mà trong phòng sớm đã trống rỗng, nơi nào còn có bóng dáng Tiêu Phàm.
- Cái tên hỗn trướng này!
Bàn Tử giận dữ, quay người liền chuẩn bị rời đi, lúc này Diệp Phong đột nhiên kêu lên.
- Nam Cung công tử, có tờ giấy, hẳn là công tử lưu lại.
Diệp Phong lách mình từ trên mặt bàn trong phòng cầm một tờ giấy chạy tới.
Trên tờ giấy vẻn vẹn viết bốn chữ:
Lão Nhị, xin lỗi!
Bàn Tử cầm tờ giấy, toàn thân kịch liệt run rẩy, hắn chỗ nào không biết, Tiêu Phàm là không muốn liên lụy hắn, một người bản thân chạy đi tỷ võ chiêu thân.
Nếu như chỉ là tỷ võ chiêu thân còn tốt, đem hắn gạt sang một bên, Bàn Tử cũng không sao cả.
Nhưng Bàn Tử rất rõ ràng, tỷ võ chiêu thân tuyệt đối không đơn giản, rất có thể uy h**p tính mệnh Tiêu Phàm, cho nên Tiêu Phàm mới có thể cố ý lừa hắn, sau đó bản thân rời đi.
Nếu như không phải bản thân tỉnh kịp thời, đến thời điểm tỷ võ chiêu thân kết thúc, tất cả cũng không kịp.
- Tiền bối, ngươi có biện pháp đi Thượng Trọng Thiên chứ!
Bàn Tử vội vàng nhìn về phía Diệp Phong, trước đó Tiêu Phàm cho hắn khối giả thân phận ngọc bài cũng bị Tiêu Phàm thu trở về.
Bàn Tử lúc này mới minh bạch, Tiêu Phàm đã sớm nghĩ đến hôm nay, chẳng qua là lúc đó chi tiết kia hắn không có chú ý mà thôi.
- A?
Diệp Phong không hiểu nhìn Bàn Tử, tại sao Bàn Tử gấp gáp như vậy, chẳng lẽ Tiêu Phàm có nguy hiểm gì hay sao?