“Ngươi đến đây làm gì?"
Giáo chủ Thông Thiên Giáo nhìn lão già vừa xuất hiện, lạnh lùng hỏi.
“Sư đệ, tuy giữa đệ với ta và đại sư huynh có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao đệ cũng là người của Ngọc Hư Cung. Sư huynh sao có thể trơ mắt nhìn đệ đi vào chỗ chết được? Đến lúc sư tôn xuất quan, chúng ta biết ăn nói với người thế nào?"
Lão già vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt râu, nhìn Giáo chủ Thông Thiên Giáo.
“Hừ, giả nhân giả nghĩa!"
Giáo chủ Thông Thiên Giáo hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Diệp Phàm cũng đang nhìn chẳm chẳm lão già, lạnh lùng hỏi: "Ông là sư huynh của ông ta à?"
"Đúng vậy, không sai!"
"Lão phu chính là nhị sư huynh của Giáo chủ Thông Thiên Giáo!"
Lão già nhìn Diệp Phàm, đáp lời.
“Hôm nay ông ra mặt là vì muốn bảo vệ ông ta?" Diệp Phàm hỏi tiếp.
"Giáo chủ Thông Thiên Giáo là sư đệ của lão phu, sao lão phu có thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác sát hại được!"
"Tiểu hữu, thiên phú của cậu đúng là kinh người, nhưng sát khí quá nặng, tương lai chắc chắn sẽ gặp trắc trở. Cậu vẫn nên chuyên tâm tu thân dưỡng tính đi, chi bằng cậu hãy theo lão phu về Ngọc Hư Cung tĩnh tu một thời gian, biết đâu lại có cơ hội lĩnh ngộ được Đế Đạo, đạt được thành tựu Đế Vị thì sao?" Lão già nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.
"Không có hứng thú!"
“Nếu ông đã muốn bảo vệ ông ta, vậy thì tôi cứ giết cả ông luôn là được!" Diệp Phàm gắn giọng, sát khí ngùn ngụt.
Diệp Phàm lại lần nữa vận chuyển các loại công pháp trong người, định liều mạng một phen, nhưng lão già kia chỉ phất tay một cái, một luồng lực lượng vô thượng đã trấn áp xuống.
Phụt!
Diệp Phàm lập tức phun ra một ngụm máu, cơ thể bị đánh bay về phía sau!
"Tiểu Phàm!"
Tần Ngọc Khanh thấy Diệp Phàm bị thương, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức lao đến bên cạnh hắn. Sở Cửu Ca cũng vội vàng chạy tới, quay sang quát lão già: “Lão già kia, ỷ lớn hiếp nhỏ thì hay ho lắm sao?"
“Chủ nhân!"
Hiên Viên Bất Bại, Đông Phương Hạo Thiên, Huyết Phu và những người khác cũng nhanh chóng tập trung bên cạnh Diệp Phàm, vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Tiểu hữu, xin đừng cố chấp nữa!"
Lão già lại lên tiếng khuyên nhủ Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm nhìn đối phương với ánh mắt căm phẫn, sát khí đẳng đằng.
Tần Ngọc Khanh ben noi nhỏ với han: "Tieu Pham, người nay co le la nhị sư huynh của Giáo chủ Thông Thiên Giáo, Thái Thượng Lão Quân. Lão ta là một trong những bậc thầy đan đạo hàng đầu của Chư Thiên Vạn Giới, tuy tu vi chưa đạt đến Đế Cảnh nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu. Con đừng đối đầu trực diện với lão ta!"
Lúc này, lão già đã bắt đầu bước về phía Diệp Phàm: "Tiểu hữu, cậu vẫn nên theo lão phu về Ngọc Hư Cung đi!"
"Nếu tôi không đi thì sao?" Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả.
“Vậy thì, để tránh cho chúng sinh trong thiên hạ phải chịu khổ nạn, lão phu chỉ đành tự mình ra tay, đưa cậu về Ngọc Hư Cung để tịnh hóa cho thật tốt!" Lão già nói thẳng, không chút vòng vo.
Vút vút vút !!!
Ngay lập tức, Tần Ngọc Khanh, Sở Cửu Ca, Hiên Viên Bất Bại và những người khác đều chắn trước mặt Diệp Phàm, nhìn chẳm chẳm lão già, rõ ràng, không ai đồng ý để ông ta đưa Diệp Phàm đi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!