Thân là Danh sư tứ tinh, nhãn lực kinh người, viên đan dược trong tay đối phương thoạt nhìn rất cao to. Thế nhưng trên thực tế lại là Thôi Tình đan cho man thú sử dụng.
Càng là man thú lợi hại, khi lai giống thì tỷ lệ có thể sống sót cũng càng thấp. Vì dễ sinh sôi cho nên bình thường Thuần Thú sư đều đút loại đan dược này cho chúng nó.
Sau khi Man thú phục dụng, thân thể xuất hiện phản ứng, ngày đêm không ngớt, từ đó bảo đảm sinh dục.
Thuốc này so với nắm đấm còn lớn hơn một vòng, chuyên môn dùng để thúc tình cho man thú, không ngờ lại để cho mình dùng?
Nhược Hoan công tử nuốt ngụm nước bọt, cảm giác muốn chết.
“Không sai, đây chính là dược vật cho man thú dùng. Chỉ có điều, đối với tình huống hiện tại của ngươi lại vừa vặn hữu dụng, nhanh dùng đi... À, đúng rồi, viên đan dược này nhất định phải nuốt toàn bộ vào, không thể nhai kỹ nuốt chậm...”
Trương Huyền nói.
“Nuốt cả?”
Nhược Hoan công tử run người.
Một viên đan dược lớn chừng nắm tay, nuốt thế nào đây? Coi như mở miệng nhét vào thì yết hầu c*̃ng không nuối trôi ah.
Đại ca, rốt cuộc ta và ngươi có thù oán gì chứ? Ngươi không phải là muốn giúp ta tăng cao tu vi, mà đang muốn g**t ch*t ta a...
“Nhất định phải nuốt cả, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nếu không sẽ không có hiệu quả!”
Tiện tay ném viên đan dược cho Khang đường chủ, Trương Huyền lại nói: “Ngươi là lão sư hắn thì giúp một tay để cho hắn nuốt đi!”
“Ta?”
Nhìn thấy thúc tình dược cho man thú ăn rơi vào lòng bàn tay của mình, khóe miệng Khang đường chủ c*̃ng co giật một cái, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nói: “Cái này... Thật sự có thể giúp cho Nhược Hoan tấn cấp?”
“Đương nhiên!” Trương Huyền gật đầu.
“Vậy thì tốt...”
Khang đường chủ cắn răng một cái: “Nhược Hoan, tới uống thuốc, ai, đừng chạy...”
Thấp giọng hô một tiếp, bàn tay vồ một cái bắt lấy Quân Nhược Hoan. Người này ngã xuống đất, lúc này hắn cắn răng nhét viên đại viên đan dược này vào trong miệng đối phương. Sau đó chân khí tuôn ra, cứ thế mà ấn vào trong cổ họng đối phương.
“Khục khục...”
Nhược Hoan công tử không ngừng ho khan, nước mắt chảy giàn dụa.
Đâu còn có nửa điểm bộ dáng công tử nữa, đây hiển nhiên là một tên ăn mày chính hiệu.
Cái gì gọi là phong độ, khí chất, giờ khắc này tất cả đều bị vứt đi. Bị ném đến tận lên chín tầng mây.
“Đừng nói nhảm, giữ vững bản tâm, dựa theo công pháp tu luyện!”
Thấy hắn còn có thời gian lau nước mũi, Trương Huyền hét lớn.
“Vâng!”
Mặc dù tràn ngập buồn bực, thế nhưng hắn cũng biết, nếu như không làm như vậy thì lại bị cho ăn một khỏa nữa. Ngay cả tâm tư muốn tự tử cũng có, Nhược Hoan công tử nóng nảy vội vàng khoanh chân ngồi xuống.