Trước đó rõ ràng đối phương còn có điều kiêng kị, bị mấy câu của hắn quát lui, nhìn bộ dáng bây giờ, dường như đã không còn quan tâm nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho đám người này bỏ mặc thân phận Danh sư tứ tinh của thiếu gia cơ chứ?
“Làm gì? Đừng có hiểu rõ nhưng vẫn giả hồ đồ đi!
La Hoàng tông chủ cười lạnh: “Trương sư đâu? Bảo hắn lập tức đi ra, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!
“Không sai, mặc dù Danh sư đường có quy định, không cho phép tùy ý động thủ đối với người bình thường. Nhưng bằng vào thân phận của chúng ta, phế bỏ một tên quản gia, mấy tên học sinh... Coi như tổng bộ tra xuống, cũng sẽ không nói được cái gì!
Nhướng mày, trên mặt Bạch Tông chủ hiện lên vẻ khinh miệt.
Danh sư cũng không phải là người hiền lành, nếu không c*̃ng không có khả năng diệt đi cái nghề nghiệp như Vu Hồn sư. Dưới tình huống ngay cả lông mày cũng không nháy lấy một cái, thậm chí còn đuổi Dị Linh tộc ra khỏi đại lục.
Chỉ riêng hai chuyện này cũng đã trải qua không ít giết chóc rồi.
Nếu như mấy người này không phối hợp, phế bỏ, thậm chí chém giết cũng không phải là chuyện lớn gì cả. Bản thân là Danh sư, vẫn có đặc quyền riêng, chỉ là nếu làm sẽ ảnh hưởng tới danh dự một chút mà thôi.
“Thiếu gia đang bế quan, không cho phép quấy rầy, chư vị... Nếu như muốn tìm người thì ngày mai lại đến đi!
Biết đối phương nói thật, Tôn Cường vẫn cắn răng nói một tiếng.
Trước đó thiếu gia đã thông báo, không thể quấy nhiễu, trừ phi mình chết ở trước mặt đối phương, nếu không, nếu như để bọn họ xông vào... Tuyệt đối không thể!
“Đã tự tìm cái chết thì cũng đừng trách chúng ta!
Không nghĩ tới xương cốt của tên này vẫn rất cứng rắn, Bạch Tông chủ nhướng mày, hất tay lên.
Phanh!
Một đạo kiếm khí đâm tới, Tôn Cường còn không kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng ngực, thân thể bay ngược ra, máu tươi phun ra, bản thân bị trọng thương.
Ngay cả Yêu Thần thú, Tiết Dao cũng không ngăn cản nổi thì làm sao hắn có thể chống chọi được. Nếu không phải đối phương tự thị thân phận không hạ sát thủ, chỉ sợ chỉ một lần hắn đã là người chết rồi.
“Đáng giận!
Hai mắt đám người Trịnh Dương đỏ thẫm, trong khóe mắt giận dữ, miệng rống giận một tiếng rồi vọt lên.
Chỉ là, bọn hắn ngay cả nửa bước Hóa Phàm cũng không có đạt tới. Sao có khả năng ngăn cản được đối phương cơ chứ? Ngón tay Bạch Tông chủ liên tục b*n r* mấy lần, tất cả đều bị thương nằm ở trên mặt đất.
Cảm thấy dùng hết toàn lực cũng không thể làm tổn thương đối phương mảy may, lúc này mấy người mới biết được thực lực của mình không có ý nghĩa tới cỡ nào.
Luôn được lão sư che chở, vô ưu vô lự, ai cũng không muốn tu luyện nhiều. Hiện tại bọn hắn mới hiểu được, không có lão sư, cái gì bọn hắn cũng không phải.
Đối mặt với nguy hiểm chân chính, ngoại trừ làm người cản trở ra thì cái gì cũng không làm được.
“Sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, nhanh bảo hắn đi ra, như vậy ta có thể tha tính mạng của các ngươi!
Hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt của La Hoàng tông chủ như điện.
“Ta đã nói qua, thiếu gia đang bế quan, ai cũng không thể quấy nhiễu...
Tôn Cường giãy dụa rồi đứng dậy, mấy người Trịnh Dương cũng ngăn lại ở phía trước.