Có chút do dự, Tái các chủ có chút xấu hổ.
- Nghe theo ta mà làm, ta có chừng mực!
Trương Huyền gật đầu.
- Được!
Hai người cắn răng.
Thấy bọn họ khó xử như vậy, tất cả mọi người đầy kỳ quái. Nhất là lão già bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân, càng không hiểu ra sao.
Lẽ nào giúp ta trị liệu, còn cần hai người kia giúp đỡ?
- Đắc tội!
Hắn đang nghi ngờ, liền nghe được Tái các chủ, Kim Tòng Hải trước mắt, đồng thời hừ một tiếng, bàn tay vung lên. Hai luòng chân khí đột nhiên tuôn ra, giam cầm tất cả mọi thứ xung quanh.
- Các ngươi muốn làm gì?
Gương mặt lão già trầm xuống.
Chỗ hai người phong tỏa, đúng là chỗ hắn có thể chạy trốn.
Nói cách khác, muốn động thủ với hắn!
- Các ngươi... lẽ nào muốn cứng rắn cướp Vô Hồn Kim Nhân?
Nhớ tới cái gì, đồng tử hắn co lại.
Vô Hồn Kim Nhân vô cùng trân quý. Hắn từng nghĩ một khi tin tức phát ra, vô cùng có khả năng bị người đen ăn đen cướp đi. Dù sao hắn chỉ có Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, so với cao thủ chân chính, còn kém hơn một mảng lớn.
Bởi vậy, sau khi nhận được thứ này, lại di chuyển không ngừng nghỉ, đưa đến nơi đây, mong chờ vào uy tín của Giám Bảo các, không có khả năng làm ra chuyện giết người cướp của. Không nghĩ tới... đường đường là các chủ lại tự mình ra tay!
- Trương sư...
Lạc Tần cũng không nghĩ tới, Trương Huyền căn dặn nửa ngày, lại là chuyện này. Sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.
Thật sự giống như đối phương nói, giết người cướp của, danh tiếng của phòng đấu giá lại sẽ thối. Sau này làm sao có thể lại thu hút khách hàng, thu bảo bối?
- Yên tâm đi, nếu như giết hắn, đã sớm đập chết, còn cần phong tỏa xung quanh nữa sao?
Trương Huyền nhướng mắt.
Không quan tâm nói thế nào, mình cũng là danh sư, mặt mũi hiền lành, thế nào đến trong mắt đối phương, lại giống như bại hoại tội ác tày trời?
Giết người cướp của... Mệt cho ngươi nghĩ ra được.
Một con Vô Hồn Kim Nhân mà thôi, vẫn không đáng để hắn làm như vậy.
- Như vậy cũng tốt...
Nghe được lời hứa hẹn, Lạc Tần thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Tái các chủ, Kim tiền bối đồng thời ra tay. Lão già này không kiên trì được hai chiêu, đã bị hoàn toàn giam cầm, tu vi bị phong ấn, lại không có bất kỳ thực lực nào.
Hai vị này đều là cao thủ nhất đẳng, đối phó với một Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, dễ dàng như trở bàn tay.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Thấy đối phương chỉ là phong ấn tu vi, vẫn chưa hạ sát thủ, lão già biết mình suy nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn qua.
- Ngươi không phải bảo ta giúp ngươi loại bỏ ác linh sao? Không áp chế ngươi, loại bỏ như thế nào?
Trương Huyền mỉm cười.
- Thì ra là thế, vậy kính xin tiên sinh ra tay!
Nghe được áp chế tu vi, chỉ là một bước loại bỏ ác linh, lão già thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi.
- Ừ!
Gật đầu, bước lên trước, khóe miệng Trương Huyền cong lên, bàn tay vung lên.
Bốp!
Một cái tát đánh vào trên mặt đối phương.
- Ngươi...
Bị nhốt, đánh ngay tại chỗ, lão già giống như khúc gỗ, mắt trợn trừng.
Tình huống thế nào?
Bảo ngươi giúp ta loại bỏ ác linh, ngươi thì hay rồi, trước hết bảo người phong tỏa tu vi của ta, sau đó... lại chạy tới tát tai ta... Muốn làm gì?
Hắn đang muốn hỏi rõ, lập tức nhìn thấy được một bàn chân bay tới.
Ầm!
- Làm cái gì vậy...
Lời nói bị bàn chân làm cho nghẹn ở trong miệng, mắt tối sầm, hắn bay ra ngoài.
Giãy dụa đứng lên, trước mắt lão già biến thành màu đen, cảm thấy lập tức muốn phát điên rồi.
Đương nhiên, cảm thấy phát điên không chỉ có mình hắn. Tất cả mọi người ở tại chỗ đều giống như thấy quỷ.
Nhất là Lạc Tần, nước mắt cũng sắp không ngừng được.
Ngươi không phải nói... Không phải giết người cướp của sao? Cho dù không giết, cứng rắn đánh, cứng rắn cướp như vậy... cũng không được...