Thân thể thoáng lắc một cái, Trương Huyền lại đi tới trước mặt hắn, bàn tay một lần đánh xuống.
Vút!
Trên gương mặt đỏ, lại xuất hiện thêm dấu năm ngón tay, lão già ngã xuống đất.
- Này...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
- Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, hoàn toàn không chống đỡ được nửa bước Hóa Phàm. Đây là... chuyện gì xảy ra?
- Ta cũng không hiểu nổi...
Lão nhân này rõ ràng là thực lực Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, thời điểm vừa phong ấn, lực lượng cũng hung bạo mạnh mẽ vô cùng. Thế nào lần này đột nhiên biến thành tôm chân mềm? Bị một nửa bước Hóa Phàm đánh hoàn toàn không năng lực phản kháng?
Cho dù vị Trương sư này có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng đối mặt với Hóa Phàm sơ kỳ, cũng rất khó khăn. Đánh Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong tơi bời, còn khiến cho hắn không có cách nào đánh trả, tuyệt đối là không có khả năng.
- Lẽ nào thực lực của lão sư lại tăng lên?
Không chấn động kinh ngạc giống như bọn họ, vẻ mặt đám người Triệu Nhã hưng phấn.
Lão sư đột phá giống như uống nước, sớm hình thành thói quen ở trong lòng bọn họ. Nhìn thấy được Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong bị đánh răng rơi đầy đất, còn tưởng rằng Trương Huyền đã đột phá.
- Không phải, là... thực lực của lão già trở nên yếu đi! Hiện tại lực chiến đấu, tối đa là Hóa Phàm nhất trọng sơ kỳ!
Triệu Phi Vũ nói.
Nàng chịu hạn chế bởi thân thể, không mấy tu luyện, kiến thức rộng rãi, khả năng quan sát lại rất tốt.
- Ừ, công tử nói không sai. Thực lực của hắn bây giờ, tối đa Hóa Phàm nhất trọng sơ kỳ. Chỉ là... Tu vi trên người, lại thật sự là Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong. Cụ thể... vì sao, ta cũng không hiểu nổi!
Kim Tòng Hải nói.
- Tu vi Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, cũng chỉ có thực lực nhất trọng sơ kỳ. Điều này...
Nghe bọn họ xác nhận, đám người Triệu Nhã cũng không thể hiểu nổi.
Lạc Tần càng không hiểu ra sao.
- Nghe được không? Không chỉ ta đã nhìn ra, những người khác cũng đã nhìn ra. Ngươi bây giờ còn có gì để nói nữa?
Trương Huyền dừng công kích lại, cười khanh khách nhìn về phía lão già lại bị điên cuồng đánh một trận.
- Ta... bị thương, không có cách nào phát huy thực lực mà thôi...
Lão già cắn răng.
- Cho dù bị thương, cũng không có khả năng khiến cho ngươi không phát huy ra thực lực gần hai cấp bạc lớn!
Hình như sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, Trương Huyền nói.
- Trương sư, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thấy người này có chút nghèo từ, sơ hở càng lúc càng nhiều, Tái các chủ không thể tiếp tục kìm chế được.
- Rất đơn giản, linh hồn đoạt xác, và người bị đoạt xác, thực lực không giống nhau! Nếu như ta không nhìn lầm, người bị đoạt xác là Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, linh hồn đoạt xác, chỉ có nhất trọng sơ kỳ!
Trương Huyền nói:
- Tuy rằng chiếm thân thể, nhưng không có thích ứng, đặc biệt là vừa rồi ta bị ta đánh một trận, thân thể linh hồn khó có thể phù hợp. Cho dù có thể khống chế, giấu diếm sơ hở, nhưng không có cách nào điều động chân nguyên, lúc này mới có vẻ yếu!
Vừa rồi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy được lão già này ở đài bán đấu giá, mắt Minh Lý nhìn ra được không ít chỗ thiếu sót, khiến lòng hắn sinh nghi hoặc.
Dựa theo tình huống bình thường, tu vi hắn bây giờ, tối đa chỉ có thể nhìn thấu được Hóa Phàm sơ kỳ. Nhưng... nhị trọng đỉnh phong có thể nhìn ra vấn đề, bây giờ suy nghĩ một chút, nguyên nhân chính là bởi vì trong cơ thể dung hợp linh hồn Hóa Phàm sơ kỳ này.