Khắc được trận bàn, chỉ cần truyền thụ chân khí, sẽ lại lập tức kích hoạt. Cái trước mắt này không có bất cứ động tĩnh gì. Nói cách khác... Không thành công!
Toàn bộ nghiệp đoàn chỉ có một cái trận bàn ngũ cấp trắng như vậy. Lại sử dụng kiếm, đao, thương lăn qua lăn lại lâu như vậy, không thành công...
Mọi người nhìn về phía Trương Huyền đầy vẻ đồng tình.
- Đao kiếm là binh khí. Lực lượng quá mức hung bạo mạnh mẽ. Tuy rằng ngươi khống chế lực lượng, nhưng dùng để khắc trận bàn, vẫn có phần không thỏa đáng...
Vương Hạo Huân không nhịn được nói.
Khắc trận bàn, có phương pháp nhất định. Nếu tất cả mọi người lựa chọn đao khắc, khẳng định có đạo lý của nó. Thương, kiếm, cho dù khống chế lực lượng tốt, cũng là lợi khí, đối với bản thân trận bàn cũng có tổn thương rất lớn. Không thành công, cũng hợp tình hợp lý.
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Trịnh hội trưởng lắc đầu.
- Không đúng. Nếu như không thành công, trận bàn sẽ phải bị nghiền nát. Nhưng thứ này êm dịu giống như một, khí tức thông thuận, rõ ràng không bị bất kỳ tổn thương gì!
- Ách?
Vương Hạo Huân sửng sốt.
Đối phương nói không sai.
Trận bàn là khắc một đại trận, ở trên mặt tròn kích thước lớn chừng bàn tay, trong đó dính dáng tới lực lượng cực lớn. Chỉ cần sai một đường, sẽ dẫn đến nó sụp đổ trước, biến thành mảnh nhỏ.
Mà cái trước mắt này, tuy rằng không có cách nào kích hoạt, hoa văn lại rõ ràng, chân khí chảy xuôi ở bên trong, hoàn toàn không có chút tình huống không khống chế được. Chuyện gì xảy ra?
Nếu nói thành công, vì sao không có cách nào kích hoạt?
Nếu nói không thành công, nhưng làm sao lại có thể bảo tồn hoàn hảo, không bị nghiền nát?
- Có phải là trận pháp khắc sai hay không? Không có tác dụng tụ linh, mới khiến cho trận bàn bảo tồn hoàn chỉnh?
Vương Hạo Huân nói.
- Khắc sai? Không có khả năng!
Ánh mắt Trương Huyền ngưng trọng lắc đầu.
Hắn nghiêm ngặt dựa theo trận đồ hoàn thành, trong đó còn dùng phương pháp khắc trận pháp thiên đạo, cho dù một thương cuối cùng xuất hiện một ít sai lầm, cũng không đến mức sai nhiều như vậy?
Hắn đang định sử dụng Đồ Thư Quán quan sát một chút, xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tái các chủ ở một bên, môi run rẩy đi lên phía trước.
- Có thể để cho ta... nhìn một chút không?
- Đây!
Thấy bộ dạng này của hắn, Trương Huyền có chút kỳ quái, tiện tay đưa tới.
Hắn là giám bảo sư ngũ tinh, mượn năng lực Đồ Thư Quán, muốn nói lý giải đối với bảo vật, thật sự không giống như vị trước mắt này.
Tái các chủ chìm đắm trong giám bảo không dưới mấy chục năm, khả năng đối với khắc đồ biết không nhiều lắm, nhưng trận đồ này có vấn đề hay không, trân quý hay không trân quý, hắn tuyệt đối có thể nhìn ra được.
Trận bàn rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương.
Vù!
Tái các chủ còn chưa kịp nhìn kỹ, lại cảm thấy thứ trong lòng bàn tay không còn. Thứ này phát ra một tiếng động khẽ, lại bay trở về trong lòng Trương Huyền.
- Quả nhiên là như thế... Quả nhiên là như thế!
Sắc mặt đỏ lên, toàn thân Tái các chủ không ngừng run rẩy.
- Thế nào?