Nghe được không vội vàng rời đi, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian ở mộ vu hồn không lâu, tâm thần lại tiều tụy, so với trải qua một trận đại chiến còn muốn khổ cực hơn.
Nơi này là hang ổ của yêu thần thú, cũng không có linh thú gì không mở mắt dám qua quấy rối. Mọi người nhóm đống lửa, lấy thức ăn đã chuẩn bị xong từ trước ra. Thời gian không lâu, mùi thịt thơm tản ra khắp nơi.
- Lão sư, trên cổ lão sư làm sao vậy?
Trương Huyền cũng đói lắm rồi, vừa ăn một hồi, lại thấy Vương Dĩnh đã đi tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
- Cổ?
Hắn thoáng sửng sốt một chút, chỉ thấy nàng đưa qua một cái gương đồng. Hắn nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ cằm, có một chỗ thoáng lộ ra một chút xám xanh.
- A, là bị vu hồn khí của Tiểu Mặc nhiễm phải. Yên tâm đi, chắc hẳn rất nhanh là có thể biến mất!
Thời điểm ở mộ vu hồn, vì để cho Mặc Hồn Sinh cắn câu, sử dụng bùa hộ mệnh vảy rồng đánh cho hắn thương, cam tâm tình nguyện bị đối phương nắm lấy. Chắc là khi đó lưu lại vết tích. Chỉ có điều không nghiêm trọng. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.
Cũng vì tâm tư Vương Dĩnh tinh tế, mới để ý phát hiện ra.
Vu hồn sư và nhân loại thuộc về hai loại hình thức sinh mạng. Bị cường giả như vậy tiếp xúc, lưu lại ấn ký vô cùng bình thường. Chắc hẳn là không bao lâu, sẽ dần dần biến mất.
- Vậy thì được rồi!
Thấy không phải là vấn đề lớn lao gì, lúc này Vương Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Nàng và đám người Triệu Nhã đi đón Lộ Trùng. Ta đi nghiên cứu một vài chuyện!
Trương Huyền căn dặn.
Lộ Trùng không đi cùng mọi người, mà là đặt ở trên lưng con linh thú của Triệu Phi Vũ. Hiện tại yêu thần thú bị thuần phục, đã không có uy h**p, cũng nên đưa hắn tới.
- Vâng!
Biết tâm ý của lão sư muốn cứu Lộ Trùng, Vương Dĩnh gật đầu.
An bài xong việc, Trương Huyền lại nhấc chân đi vào sơn động của yêu thần thú.
Sơn động rộng, sạch sẽ. Hắn tìm một chỗ an tĩnh, tinh thần thoáng động, lấy cây Cửu Tâm Liên ra ngoài.
Vừa rồi ở dưới đất không cẩn thận quan sát. Hiện tại vừa lúc nghiên cứu một chút, tiện thể ép hỏi một vài chuyện, xem có phương pháp cứu sống lại Lộ Trùng hay không.
- Chủ nhân!
Rời khỏi chiếc nhẫn trữ vật, Mặc Hồn Sinh lập tức phát hiện đã rời khỏi lòng đất, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.
Bị nhốt mấy vạn năm, cuối cùng lại có thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, trong lòng kích động có thể tưởng tượng được.
Bởi vậy, một tiếng “chủ nhân” này gọi đầy cam tâm tình nguyện, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng.
- Ta muốn biết, ngươi có biện pháp thức tỉnh linh hồn người rơi vào giấc ngủ say hay không?
Sắc mặt Trương Huyền ngưng trọng nhìn qua.
- Linh hồn người rơi vào giấc ngủ say?
Mặc Hồn Sinh thoáng sửng sốt một chút, nói:
- Linh hồn rơi vào giấc ngủ say, chỉ cần hồn phách tiến vào trong cơ thể hắn, thức tỉnh hắn lại là được, không tính là phức tạp!
Trương Huyền sửng sốt. Trước đó hắn đã nghe nói qua về phương pháp này. Chỉ có điều hắn là võ giả, linh hồn không có cách nào rời khỏi thân thể, chỉ có thể đành thôi. Nhưng... lúc này lại khác.
Tu luyện Dẫn Hồn quyết thiên đạo, đã có thể khiến cho hồn phách rời khỏi thân thể, hoàn toàn có thể tiến vào trong cơ thể đối phương, thức tỉnh hắn lại.
- Đúng. Chỉ có điều, cái đó và đoạt xác có chút tương tự. Có chút lơ là, rất dễ dàng xuất hiện đoạt xác suy.
Có khế ước linh hồn, Mặc Hồn Sinh cũng không dám giấu diếm.
Hồn phách tiến vào bên trong cơ thể người khác, đã có chút cùng loại với đoạt xác, có thể thức tỉnh đối phương lại còn tốt. Không gọi tỉnh lại được, rất dễ dàng xuất hiện đoạt xác suy, khiến cho thực lực của mình cũng giảm sút.
- Mấu chốt nhất chính là... một khi không có cách nào tỉnh lại, linh hồn của ngươi tiến vào trong cơ thể đối phương, làm không tốt sẽ khiến cho thân thể hắn nhận chủ. Nếu thật sự như vậy, lại muốn tỉnh lại là không thể nào!