Trở lại thời gian hai phút trước.
Tiến vào cửa phòng, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Gian phòng không lớn, đập vào mắt chỗ là một cái giá binh khí. Phía trên có các loại binh khí: kiếm, đao, thương. Cái gì cần có đều có.
Bạch trưởng lão đứng ở chính giữa, thần sắc thản nhiên nhìn qua:
- Lấy binh khí, sử dụng thứ ngươi am hiểu nhất!
- Binh khí?
Trương Huyền lắc đầu:
- Binh khí dễ tổn thương đến người. Vẫn là thôi đi!
Hắn am hiểu trường kiếm, trường thương, đại đao, đều mang theo chân ý của binh khí, uy lực kinh người. Chỉ là sát hạch mà thôi, không cần thiết nguy hiểm như vậy.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạch trưởng lão tối sầm.
Binh khí là dễ tổn thương người, nhưng ngươi cho rằng có thể gây tổn thương đến ta sao?
Hai hàng lông mày hắn nâng lên, ánh mắt rét lạnh.
Thật là một kẻ không biết trời cao đất rộng.
- Được rồi. Nếu ngươi không cần, cũng đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!
Lười cùng đối phương dây dưa, thân thể thoáng lắc một cái, lực lượng đỉnh phong Hóa Phàm tứ trọng của Bạch trưởng lão, bị áp chế xuống, biến thành nhất trọng đỉnh phong.
- Hiện tại tu vi của ta giống như ngươi. Ra tay đi!
Cánh tay duỗi một cái, Bạch trưởng lão lạnh lùng nhìn qua.
Nếu đối phương không cần binh khí, hắn đường đường là Hóa Phàm tứ trọng, tất nhiên cũng sẽ không có ý sử dụng. Hai bên chỉ có thể dùng tay không đối chiến.
- Vẫn ngươi tới trước đi...
Trương Huyền xua tay.
- Ngươi...
Bạch trưởng lão tức giận, mí mắt giật loạn.
Người này là tự tin, hay còn có chút “ngốc“. Thực lực ta cường đại, một khi ra tay, ngươi ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được, còn tưởng rằng có thể chống đỡ được mấy chiêu sao?
Phải biết rằng mấy người trước đó, đều vừa đến, lại thi triển ra công kích mạnh nhất của mình, giống như mưa rền gió dữ áp chế, mới bắt được hơn hai mươi chiêu... Để cho ta xuất thủ trước, ngươi xác định có thể kiên trì được?
- Tốt lắm!
Thấy đối phương không có dự định động thủ, lông mày Bạch trưởng lão nâng lên, bàn chân đạp mạnh một cái trên mặt đất, trực tiếp vọt về phía trước.
Ầm!