Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Người đàn ông giả làm bác sĩ đột nhiên bị đạp bay ra ngoài, trong căn phòng có hai chiếc giường, một chiếc cho bệnh nhân và một chiếc cho người thân túc trực. 

             Sau khi Âu Dương Ngọc Quân đạp tên bác sĩ giả ra, cậu ta tiếp tục lấn người tới.  

             “A!”  

             Người đàn ông kia hét lên. Đã là sát thủ thì phải một chiêu giết chết, nếu thất bại phải nhanh chóng chạy trốn, tuyệt đối không được cậy mạnh. 

             Hắn ta muốn chạy đi nhưng lại bị Âu Dương Ngọc Quân cản trở. Tuy cậu ta không đánh nhau giỏi bằng Diệp Phàm nhưng cũng không kém là bao. 

             Lai lịch của cậu ta rất thần bí, ngay cả Diệp Phàm cũng không biết, đương nhiên anh cũng không hỏi. Âu Dương Ngọc Quân không chủ động nói tất có lý do của cậu ta. 

             “Ầm!” 

             Bị đánh một phát bằng cùi chỏ, người đàn ông ngã ra xa, phun ra một ngụm máu. 

             Đôi mắt của hắn ta trở nên độc ác, hắn ta mò trên người lấy một con dao nhỏ đâm về phía Âu Dương Ngọc Quân. 

             “Xoẹt xoẹt xoẹt!” 

             Người đàn ông không ngừng vung dao, mỗi một nhát đều sắc bén vô cùng, chuyên nhắm vào điểm chí mạng. Nó như bao phủ lấy Âu Dương Ngọc Quân khiến cho cậu ta trông như sẽ bị đâm chết bất cứ lúc nào. 

             Nhưng những bước đi của Âu Dương Ngọc Quân hết sức kỳ lạ làm cho Diệp Phàm cũng phải ngạc nhiên, cơ thể cậu ta mềm dẻo như một cành dương liễu đung đưa theo gió, mỗi một bước đều theo thế dao mà đi. 

             Để làm việc này thì rất khó, mặc dù anh cũng có thể làm được như vậy nhưng thật sự phải có sức mạnh đạt đến một tầm cao nhất định chứ không phải sử dụng phương pháp đặc biệt như Âu Dương Ngọc Quân, làm theo cách của cậu ta sẽ giúp giảm thiểu tối đa tiêu hao sức lực. 

             “Soạt!” 

             Âu Dương Ngọc Quân bắt được thời cơ, nhanh chóng kéo lấy cái chăn trên giường phụ ném về phía người đàn ông. Tầm mắt bị che lại, hắn ta phải né tránh, điều này đã giúp Âu Dương Ngọc Quân có được cơ hội. 

             Cậu ta lập tức xông tới, tung ra những đòn tấn công mãnh liệt và dữ dội như gió lốc. 

             “Phụt!” 

             Âu Dương Ngọc Quân tung một cú đấm vào vị trí lá lách của người đàn ông làm gã phun ra một búng máu. Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta đã mất đi năng lực hành động. 

             Âu Dương Ngọc Quân cướp lấy con dao trong tay người đàn ông, đá vào bắp chân hắn ta, gã quỳ phịch xuống về phía Diệp Phàm. 

             Động tĩnh ở đây khá lớn, nhưng vì là phòng bệnh cao cấp, Diệp Phàm cũng đã dặn dò trước nên những nhân viên y tế không chạy lại đây xem tình hình, cũng đỡ cho Diệp Phàm bị vướng tay vướng chân. 

             “Nói đi, là ai phái mày tới?”, Diệp Phàm mở áo ra và lấy Long Lân được đặt ở vị trí tim xuống. 

             Vừa rồi cây bút máy của người đàn ông kia đã đâm trúng Long Lân của anh. Khi hắn ta yêu cầu kiểm tra vết thương của anh và chuẩn bị vén chăn anh lên, Diệp Phàm đã đoán trước được hắn sẽ đâm vào tim nên lập tức chuyển Long Lân đến trước ngực mình. 

             “Làm sao có thể? Không phải cậu ta đã đi rồi sao?”, trên khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ hoang mang và khó tin. Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân rời khỏi đây rồi cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây chứ?  

             “Haha, chẳng lẽ mày làm sát thủ mà lại không biết đường ống nước chính là lối đi tốt nhất sao?”, Âu Dương Ngọc Quân giễu cợt nói. 

             Người đàn ông vẫn không tin nổi: “Nhưng đây là tầng hai mươi mà!” 

             “Bịch!” 

             Âu Dương Ngọc Quân giẫm lên cổ chân người đàn ông làm hắn ta đau đến mức hét lên: “Tao cho mày trả lời câu hỏi chứ không cho mày đặt câu hỏi đâu”. 

             “Nói đi nào, ai đã phái mày tới?”, Diệp Phàm vừa nghịch Long Lân vừa hỏi. 

             Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ trào phúng: “Không biết!” 

             “Xẹt!” 

             Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Phàm tự mình ra tay, Long Lân xẹt qua, tai phải của người đàn ông lập tức bị cắt tận gốc. 

             Mặc dù anh đang bị thương nặng nhưng với khoảng cách gần thế này, việc cắt đi một cái tai vẫn dễ dàng với anh. 

             Hắn ta đau đớn hét toáng lên nhưng đã bị Âu Dương Ngọc Quân bụm miệng lại thật chặt, không cho phát ra âm thanh nào. 

             Cắt đứt một cái lỗ tai của người đàn ông xong, Diệp Phàm như không nhìn thấy cảnh sau đó, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Nói ra sẽ đỡ chịu đau hơn, nếu không thì mày muốn chết cũng không được đâu!” 

             Người đàn ông bị cắt tai thì vô cùng căm hận, nhưng bán đứng cố chủ sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, mà nếu không khai ra ông chủ là ai thì rất có khả năng Diệp Phàm sẽ thật sự khiến hắn ta sống không bằng chết. 

             Bây giờ một bên tai đã bị cắt, nếu gã lập tức tìm bác sĩ thì có thể sẽ còn nối lại được. 

             Nhưng nếu nói ra, kết cục của gã sẽ không tốt tí nào. 

             Trong lúc người đàn ông đang do dự, Diệp Phàm khẽ mỉm cười, lại vung Long Lân trong tay, tai trái của hắn ta cũng rơi xuống. 

             Cảm giác đau đớn đến tột cùng này khiến cho cả người hắn ta run bần bật. Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, ném mạnh Long Lân ra, đâm thủng cảnh tay của gã, trên đó lập tức xuất hiện một lỗ máu. 

             Ngay sau đó anh lại rạch xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cho đến nhát thứ năm, người đàn ông mới gào lên: “Tao nói, làm ơn bỏ qua cho tao!” 

             Diệp Phàm rút tay về, khẽ cười rồi nói: “Nói ra thông tin gì có ích chút, nếu không, tao sẽ khó mà bỏ qua cho mày lắm...” 

             “Hồng gia, là Hồng gia bảo tao giết mày, nếu thành công tao sẽ được nhận bảy tỷ!” 

             Nghe thấy tiếng gào khản đặc của người đàn ông, Diệp Phàm không nhíu mày lấy cái nào. Anh chưa từng nghe nói đến người được gọi là Hồng gia này, bèn hỏi: “Mày không biết ông chủ thật sự sao?” 

             Người đàn ông vội vàng lắc đầu, hắn ta chỉ là một sát thủ thi hành nhiệm vụ, đương nhiên không có tư cách tiếp xúc với cố chủ thật sự. 

             “Hồng gia đang ở đâu?” 

             “Ở bãi đậu xe bệnh viện!” 

             Ngay sau đó, Diệp Phàm đã hỏi ra vị trí đỗ xe cùng với biển số xe của Hồng gia, rồi anh bảo Âu Dương Ngọc Quân mặc áo blouse vào, đi mời kẻ được gọi là Hồng gia đó lên! 

             Khoảng mười phút sau, Âu Dương Ngọc Quân áp giải một người trở lại phòng của Diệp Phàm, cậu ta đang chĩa một cây súng lục vào lưng kẻ đó. 

             “Cậu bị thương à?”, Diệp Phàm nhíu mày, trên mặt Âu Dương Ngọc Quân có hai vết xước đang rướm máu. 

             “Không sao cả, thực lực của tên này cũng khá, tôi sơ sẩy quá, suýt nữa là cống ngầm lật thuyền, để gã chạy mất rồi!”, vừa rồi cậu ta đi xuống thì thấy hắn ta đang ngủ, ai ngờ lại không phải. Hai người phải đánh một trận thật căng thẳng, Âu Dương Ngọc Quân mới xem như giành được thắng lợi. 

             “Hồng gia, sao anh lại tới đây...”, tên sát thủ đang quỳ thấy Hồng gia bị áp giải tới thì giật mình bật thốt. 

             “Bịch!” 

             Hồng gia đá một cước vào người gã sát thủ kia, trong lòng vô cùng tức giận vì thằng chó này đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, bán đứng hắn ta. 

             “Bịch bịch!” 

             Sau đó có hai tiếng đá vang lên, nhưng lần này không phải Hồng gia mà là Âu Dương Ngọc Quân. 

             Hồng gia quỳ phịch xuống đất, nhìn đăm đăm vào Âu Dương Ngọc Quân với ánh mắt đầy hung tợn và tàn nhẫn: “Khôn hồn thì đàng hoàng cho tao, thân phận của tao mày không dây vào nổi đâu!” 

             “Chát!” 

             “Chát!” 

             Đáp lại hắn ta là hai cái bạt tai đầy vang dội. Lúc này rồi mà còn bày thân phận của mình ra thì không ngu cũng là bị thần kinh, chẳng có tý nhận thức được về việc bản thân đã bị bắt giữ! 

             “Hồng gia đúng không? Nói đi, ai là ông chủ của mày?” Diệp Phàm mở miệng nói. 

             Hồng gia cười khẩy: “Mày tưởng tao là rác rưởi à, tao nói cho mày biết...” 

             “Xoẹt xoẹt!” 

             Hai tia sáng xẹt qua, gần như chỉ trong nháy mắt, Hồng gia đã bị cắt đứt hai tai, máu tươi lập tức chảy ra đầm đìa. 

             Thấy cảnh tượng này, tên sát thủ bị đá ở bên cạnh thầm hả hê trong lòng, hắn ta muốn xem xem Hồng gia có thể kiên trì được bao lâu. 

             Không làm hắn ta thất vọng, ba mươi giây sau, Hồng gia đã dập đầu xin tha: 

             “Là Lưu Tú Cầm, Lưu Tú Cầm yêu cầu tao giết mày!” 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!