Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Hồng gia một hơi nói ra hết toàn bộ những cái tên có liên quan trong chuyện này. Thì ra hắn ta là một kẻ vượt ngục. 

             Mấy tên anh em của hắn ta được Hàn Bách Hào bí mật tìm đến và đưa ra nhiệm vụ ám sát Diệp Phàm, những người này không phải cấp dưới của bọn Lâm Thanh Đế. 

             Bọn chúng làm vậy cũng vì để phòng hờ, cho dù ám sát không thành công, bị Diệp Phàm bắt lại và ép khai ra thì chỉ cần gọi một cú điện thoại cho cảnh sát là chúng sẽ bị bắt vào tù ngày. 

             Độ đáng tin của lời khai từ bọn vượt ngục không hề cao huống gì là tội phạm đang bị truy nã như Hồng gia, bọn Diệp Tử Long có quá nhiều không gian để hành động. 

             “Tao nói ra hết rồi đấy, xin mày bỏ qua cho chúng tao đi!”, Hồng gia quỳ xuống, dập đầu cầu xin Diệp Phàm. 

             Diệp Phàm mỉm cười: “Yên tâm, tao sẽ tuân thủ cam kết”. 

             Hai người kia lập tức mừng rỡ, vừa định cảm ơn thì thì hai tiếng “Rắc rắc” vang lên, Âu Dương Ngọc Quân trở tay một cái, cổ của chúng lập tức bị bẻ gãy. 

             Đôi mắt Diệp Phàm lạnh đi: “Thứ lỗi, mày muốn giết tao thì sao tao tha cho chúng mày được”. 

             “Anh Phàm, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Hay là tới tận nơi mà giết luôn đi!”, Âu Dương Ngọc Quân đằng đằng sát khí. 

             “Chờ tôi dưỡng thương xong đã rồi tính sau”. 

             Âu Dương Ngọc Quân chỉ có một mình nên Diệp Phàm không yên tâm lắm, anh đổi giọng, lạnh lùng nói: “Nhưng hai kẻ này vì bọn chúng mà chết, không để bọn chúng nhìn thấy sao được?” 

             “Cho người đưa đến tập đoàn Phục Hổ đi!” 

             Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lý Thế Hằng và nói sơ lược về chuyện này rồi bảo ông ta dẫn người tới đây. Lý Thế Hằng sở hữu năm mươi phần trăm cổ phần ngành Logistics của Thành Đông, đưa hai người chết đến tập đoàn Phục Hổ là chuyện dễ như ăn cháo. 

             Tại tập đoàn Phục Hổ, trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, tất cả mọi người đều ngồi trong đó để chờ tin tức của Hồng gia. 

             Nhưng hiển nhiên Lưu Tú Cầm đang rất sốt ruột, đã sắp mười hai giờ rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức gì, Hàn Tại Dần thì liên tục gọi đi mấy cuộc điện thoại. 

             Bà ta lo rằng Hàn Tại Dần sẽ sinh lòng nghi ngờ nên rất muốn gọi điện cho Hàn Tuyết để xin ý kiến. 

             “Dì đừng quá nôn nóng, sau này theo tôi đến thủ đô rồi, chú Dần sẽ càng kính trọng dì hơn thôi!”, Lâm Thanh Đế đi tới nói, Lưu Tú Cầm vội vàng đáp “Ừ”. 

             Dù vậy nhưng sự hoảng loạn trong lòng bà ta cũng không giảm đi được bao nhiêu. 

             Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tất cả những người trong phòng đều giật mình. 

             Trừ nhân viên làm ca đêm ra thì giờ này những người khác đã ra về hết rồi, hơn nữa nhân viên bình thường không có tư cách trực tiếp gõ cửa phòng chủ tịch như vậy. 

             “Hàn Bách Hào, anh ra mở cửa đi”, Diệp Tử Long lặng lẽ đi ra sau bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra và lấy một cây súng lục màu bạc, đồng thời lên nòng.  

             Lòng Hàn Bách Hào trầm xuống, chuyện gì không tốt cũng bảo hắn ta đi làm, bọn họ lại không để Hồng gia tới đây. 

             Nhưng Diệp Tử Long đã ra lệnh, hắn ta không thể không nghe theo, vừa ra mở cửa vừa lấy một con dao gạt đề phòng ngừa bất trắc. 

             “Cạch”. 

             Cửa mở ra, người bên ngoài cũng đi vào trong tầm mắt. Hàn Bách Hào giật nảy cả mình, không ngờ đó lại là bốn người mặc đồ nhân viên chuyển phát nhanh, trên đất còn đặt hai cái thùng lớn. 

             “Mấy người là ai?”, công ty chuyển phát nhanh nào mà giao hàng vào giờ này vậy, đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn ta mà. 

             Một nhân viên trong số đó cầm một lá thư đưa qua, nói: “Người yêu cầu chúng tôi giao hàng nói chúng tôi đưa cái này cho các anh là xong nhiệm vụ”. 

             Hàn Bách Hào nhận lấy lá thư rồi đóng sầm cửa lại, cầm nó đi vào. 

             “Cậu Tử Long, cậu Thanh Đế...” 

             Diệp Tử Long nhận lấy bức thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết một chữ “Giết” thật to! 

             “Máu, viết bằng máu...”, Lưu Tú Cầm sợ tới mức hét toáng lên, khi bức thư vừa được mở ra, mùi máu tanh lập tức lan vào trong không khí. 

             “Mau ra mở cửa!” 

             Diệp Tử Long như sực nghĩ tới điều gì đó, cầm súng chạy ra mở cửa, phát hiện nhân viên chuyển phát nhanh đã đi đâu không thấy. 

             “Kéo vào, mở ra!”, giọng nói của Diệp Tử Long hết sức nặng nề. 

             Sau khi hai cái thùng được kéo vào và mở ra, những người trong văn phòng lập tức nôn mửa, Hàn Tử Hiên và Lưu Tú Cầm tái mặt, sợ tới mức ngồi phịch xuống đất. 

             “Xong rồi... Xong đời rồi...” 

             Lưu Tú Cầm sợ quá không thể nói liền mạch được, trong hai cái thùng đó chính là Hồng gia và tên sát thủ kia. 

             Chẳng qua trong đó chỉ có đầu của hai người này, trên khuôn mặt đầy vẻ căm thù và không cam lòng như đang tố cáo bọn người Diệp Tử Long.  

             “Phù, phù...” 

             Diệp Tử Long thở hồng hộc, đưa xác người tới cửa, dùng máu viết chữ “Giết”, Diệp Phàm có ý gì sao lại không biết được! 

             Diệp Phàm đã nổi ý muốn giết toàn bộ những người ở đây! 

             “Làm sao bây giờ, chúng ta báo cảnh sát đi, báo cảnh sát bắt Diệp Phàm lại, cậu ta đã giết người...”, Lâm Thanh Đế hoảng hốt, cố gắng nghĩ cách. 

             “Ngu xuẩn!” 

             Diệp Tử Long mắng mỏ không nể nang gì ai: “Báo cảnh sát à, báo kiểu gì? Hai tên này vốn là tội phạm giết người đang bị truy nã, hơn nữa bà có chứng cứ gì để tố cáo Diệp Phàm giết người!” 

             “Vậy... Vậy phải làm sao đây, Diệp Phàm quá độc ác, không ngờ lại giết cả hai người này, tôi sợ cậu ta ra tay với chúng ta...”, Lưu Tú Cầm sốt ruột đến mức sắp khóc. 

             “Hừ, chúng ta đều đứng trên cùng một thuyền rồi, có chúng tôi ở đây, bà sợ cái gì!”, Diệp Tử Long tức điên lên, hành động này Diệp Phàm thật là quá quắt. 

             Thành thật mà nói, hắn ta còn sợ hãi hơn cả Lưu Tú Cầm. Diệp Phàm muốn giết Lưu Tú Cầm có thể sẽ để tâm đến suy nghĩ của Hàn Tuyết, nhưng giết hắn ta thì lại không, vì hắn ta là người muốn giết Diệp Phàm trước! 

             Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Phàm lại quyết tuyệt như vậy, “tặng” luôn thi thể tới, không hề để lại một đường lui nào. 

             “Xem ra không dùng tới lực lượng chân chính thì không thể tiêu diệt Diệp Phàm hoàn toàn rồi!”, Lâm Thanh Đế đứng lên nói, trên mặt đầy vẻ dữ tợn. 

             Diệp Tử Long nghe vậy thì giật mình: “Anh muốn điều động tiểu đội Bò Cạp nhà anh sao?” 

             “Không được à?”, Lâm Thanh Đế hỏi ngược lại, nét mặt hung ác. 

             “Dĩ nhiên là có thể, nhưng quyền hạn của anh...”, Diệp Tử Long biết rất nhiều điều về nhà họ Lâm, ở thủ đô, mỗi một gia tộc lớn đều có một lực lượng bảo vệ riêng cho mình, mỗi một người trong số tiểu đội đó đều đã trải qua rất nhiều trận chiến xương máu, ai cũng được gia tộc dành nhiều thời gian và tiền bạc để đào tạo, thậm chí còn vì huấn luyện mà được đặc biệt đưa đến chiến trường Bắc Phi nữa. 

             Nhà họ Diệp có thì đương nhiên nhà họ Lâm cũng có, nhưng những đội ngũ bí mật này, trừ gia chủ ra thì những người còn lại trong gia đình rất khó điều động. 

             Tiểu đội bảo vệ nhà họ Diệp bọn họ phải nhờ có ông nội hắn ta trả một cái giá khổng lồ mới có thể nắm giữ được một nửa quyền kiểm soát! 

             “Haha, điều động cả tiểu đội Bò Cạp đương nhiên không thể, nhưng chỉ vài thành viên thôi thì không thành vấn đề!” 

             Lâm Thanh Đế cười khẩy, hắn ta nói với Diệp Tử Long xong thì cho Lưu Tú Cầm và Hàn Bách Hào biết để họ yên tâm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!