Đấm một phát làm cây gãy, Diệp Phàm thét dài, cả người hừng hực khí thế.
Âu Dương Ngọc Quân đang đứng bên cạnh anh, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
Cậu ta có thể cảm nhận được áp lực vô hình ấy rất rõ ràng, quanh thân Diệp Phàm như có một luồng khí xoáy tràn ra khắp nơi vậy.
Áp lực vô hình đó là một loại kình ở trong đan điền của Diệp Phàm, tràn ra bên ngoài cơ thể mà hình thành – canh kình.
“Anh Phàm, anh đột phá rồi sao?”
Diệp Phàm mỉm cười: “Ăn may thôi”.
“Hahaha...”
Thành thật mà nói, Diệp Phàm còn phải cảm ơn bọn họ, vốn dĩ anh không để tâm đến chất độc Nghiệt Sinh, sau lần được chữa trị đó thì độc vẫn chưa được loại trừ hoàn toàn.
Trong suốt một tuần qua, anh bắt đầu châm cứu lên người mình, không còn trừ độc nữa mà chuyển sang đồng hóa, hợp năm loại chất độc thành kịch độc mà đồng hóa.
Quá trình này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là độc sẽ bộc phát lại lần nữa, nhưng may mà có Âu Dương Ngọc Quân giúp đỡ, vốn dĩ phải qua một thời gian nữa mới có thể đột phá, bây giờ thì đột phát sớm luôn, đạt đến chín tầng ám kình.
Một khi đã thành công đạt đến chín tầng ám kình, như vậy khi đối đầu với một người đã đạt đến cảnh giới hóa kình tiểu tông sư như Kato Ken, anh có lòng tin có thể dẫn Hoắc Thanh Thanh chạy đi.
Dĩ nhiên, đánh bại Kato Ken là một chuyện không thể, vả lại Kato Ken đã bị người đàn ông tóc trắng kia bóp gãy cổ như giết gà rồi.
“Anh Phàm, giờ giết ai trước đây?”, Âu Dương Ngọc Quân đang rất háo hức muốn đi giết người.
“Diệp Tử Long, Lâm Thanh Đế, Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên...”
Ánh mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, anh đang nói thì đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi nói ra một cái tên trong ánh mắt mong chờ của Âu Dương Ngọc Quân: “Lưu Tú Cầm!”
“Yo ho!”
Âu Dương Ngọc Quân hét lên. Ban đầu cậu ta còn lo rằng Diệp Phàm bận tâm đến vợ mình, vì cái gọi là nhân nghĩa đó mà bỏ qua cho Lưu Tú Cầm.
Ai cũng biết Lưu Tú Cầm đã phát rồ mà tham dự những hai kế hoạch ám sát Diệp Phàm, không những thế, trong lần đầu tiên bà ta còn lấy Hàn Tuyết ra làm mồi nhử nữa, ai có thể bảo đảm không có lần sau chứ?
“Reng reng reng...”
Vào lúc này, điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên reo chuông, là Hoắc Thanh Thanh gọi tới.
“Diệp Phàm, đã tìm ra tên sát thủ bị anh chặt đứt một tay rồi, tôi ở nhà họ Hoắc chờ anh...”
Cúp điện thoại, Diệp Phàm mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta đi thu chút lãi trước”.
Hai người giao Hy Hy cho Hàn Tuyết trông rồi lái xe chạy thẳng tới nhà họ Hoắc.
“Thanh Thanh, ông Hoắc Dịch...”
Đến nhà họ Hoắc, hai người nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh và Hoắc Dịch đã đứng đón sẵn, rất nhiều con cháu trong gia đình này đều đang đứng nhìn theo. Họ đều tò mò là ai mà có thể làm cho cô cả nhà họ Hoắc tự mình tiếp đãi, đến cả Hoắc Dịch cũng ra đây đứng chờ nữa.
Nhà họ Hoắc theo võ, tập võ nhiều, bị thương là chuyện như cơm bữa, Hoắc Dịch là một người có tài chữa bệnh rất giỏi, địa vị ở nhà họ Hoắc vô cùng cao, ai ai cũng kính trọng ông ấy.
“Diệp Phàm...”, Nhìn thấy Diệp Phàm, Hoắc Dịch vội vàng đi lên bắt tay với anh. Lần trước Diệp Phàm đột nhiên đến bệnh viện nhân dân số một, ông ấy chưa kịp chào hỏi với anh, khi ông ấy biết thì Diệp Phàm đã đi rồi.
Diệp Phàm đang chỉ dạy cho ông ấy về “Hàng Ma Trấn Hồn Châm” lại đột nhiên đi đâu mất tăm, làm hôm nay ông ấy chờ mòn mỏi, một ngày cũng bằng một năm.
Diệp Phàm mỉm cười, hiểu ý ông ấy: “Ông Hoắc Dịch, cho tôi mượn bút đi”.
Một câu nói của anh khiến cho khuôn mặt già nua của Hoắc Dịch như nở hoa, Diệp Phàm đi bút như bay, viết thuật châm cứu Hàng Ma Trấn Hồn Châm ra cho ông ấy.
Hoắc Dịch như nhặt được vật báu quý giá nhất thế gian, vội vàng cúi người cảm ơn Diệp Phàm.
Sau khi tạm biệt Hoắc Dịch, Hoắc Thanh Thanh lên xe, ba người tiếp tục lái xe tới ngoại ô phía Tây thành phố.
Trong một nhà dân ở ngoại ô phía Tây, một người đàn ông đang rèn luyện tay phải của mình, chính xác hơn phải là rèn luyện tay giả!
Nét hung dữ tàn bạo in sâu trên trán hắn ta. Gã chính là thành viên dự bị của tiểu đội Bò Cạp dưới trướng nhà họ Lâm ở thủ đô, đánh nhau giỏi, tương lai trải rộng bạt ngàn.
Nhưng, vì một hành động gần như chẳng có tính nguy hiểm gì lại bị Diệp Phàm đánh gãy tay phải, đương nhiên cũng không còn cơ hội trở thành thành viên chính thức của tiểu đội Bò Cạp nữa.
May mà Lâm Thanh Đế xem như còn có lương tâm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chuyển đến cho gã ta một cái tay giả được chế tạo từ một loại hợp kim đặc biệt, bên trong trải đầy dây truyền cảm, thừa dịp vết thương trên tay phải của gã ta vẫn chưa khép lại đã làm giải phẫu nối tay giả cho gã.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó, bây giờ tay phải của gã ta đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, một cú đấm có thể đánh thủng cả một bức tường thông thường.
Bản thân gã ta cũng từ thành viên dự bị của tiểu đội Bò Cạp dưới trướng nhà họ Lâm biến thành vũ khí sắc bén của Lâm Thanh Đế.
“Khốn nạn, dám chặt đứt tay của tao, tao nhất định phải giết cả nhà mày!”, người đàn ông thấp giọng rít lên. Cho dù nay tay giả đã đem đến cho gã một sức mạnh lớn hơn nhưng hắn ta vẫn thích tay mình là thật.
“Haha, xem ra tao tới rất đúng lúc rồi...”
Nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên, người đàn ông giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy ngoài sân có ba người đang đứng. Vừa rồi gã ta quá tức giận nên đã thả lỏng cảnh giác!
“Là mày?”
Sau khi thấy rõ là Diệp Phàm, người đàn ông lấy làm kinh hãi: “Mày đã trúng độc Nghiệt Sinh rồi cơ mà, sao thể hồi phục nhanh thế chứ?”
Gã ta biết Diệp Phàm không chết được, nhưng Diệp Phàm thực sự khôi phục quá nhanh, gã ta còn đang chuẩn bị nhân lúc Diệp Phàm chưa khôi phục mà giết chết cả nhà anh đây!
Nhưng bây giờ xem ra không có cơ hội rồi, nhưng cũng tốt, vừa lúc thử xem uy lực của cái tay hợp kim này thế nào.
“Anh Phàm, để tôi!”, Diệp Phàm chưa nói gì, Âu Dương Ngọc Quân đã hét lên, xông về phía người đàn ông.
“Đừng để gã chết, giữ lại một hơi cho gã đi”.
Diệp Phàm đáp. Mấy ngày nay anh dành thời gian chữa trị bệnh tim cho Hy Hy, hiệu quả rất rõ rệt.
Điều này làm cho Âu Dương Ngọc Quân không cần phải kiêng kỵ đủ điều nữa, áp lực trong lòng cũng giảm bớt đi không ít, bắt đầu thể hiện ra tính cách thật của mình, thậm chí còn nói cho anh biết nguyên nhân vì sao mình lại chạy trốn, khiến cho Diệp Phàm thổn thức không thôi.
Vả lại, anh cũng sợ Âu Dương Ngọc Quân lỡ tay đánh chết kẻ này, anh muốn giữ lại chứng cứ để giao cho Hàn Tuyết xem.
Chứng cứ càng nhiều, Hàn Tuyết càng dễ chấp nhận hơn khi anh giết Lưu Tú Cầm.
Nếu không, giết một Lưu Tú Cầm thì đơn giản thôi, nhưng điều đó sẽ khiến cho Hàn Tuyết giữ khoảng cách với anh cả đời, như thế quá lỗ.
“Quá ngông cuồng!”
Những lời của Diệp Phàm làm cho người đàn ông tức giận vô cùng, thần là thành viên dự bị của đội Bò Cạp che chở cho nhà họ Lâm ở thủ đô, gã ta cũng có lòng kiêu hãnh của chính mình, đến cả lính đặc chủng cũng không phải đối thủ của gã cơ mà.
“Ầm!”
Một bóng người bay ra ngoài, đập cửa phòng ra một cái lỗ thủng. Âu Dương Ngọc Quân xông tới gần, không quá trăm chiêu, Âu Dương Ngọc Quân đã xách người đàn ông đi ra như xách một con chó chết, cánh tay giả mới vừa lắp của hắn ta cũng bị Âu Dương Ngọc Quân rút xuống.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của gã, Diệp Phàm bất lực thở dài: “Cậu bạo lực như thế, không có đứa con gái nào thích cậu đâu!”
Âu Dương Ngọc Quân ngẩn người, sau đó ai oán nhìn anh, nghĩ: “Tôi bạo lực đến thế nào cũng đọ lại nổi anh không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!