Diệp Phàm không ra tay, anh tuân thủ lời thề, đương nhiên, người đàn ông đã có lòng muốn chết thì có thể tìm Âu Dương Ngọc Quân!
Âu Dương Ngọc Quân đạp một phát vào cổ họng của hắn!
Hoắc Thanh Thanh nhấc điện thoại gọi một chiếc xe đến Tụ Phúc Lâu, cho người đàn ông vào một cái hộp lớn rồi đi tới tập đoàn Phục Hổ.
Cùng lúc đó, trong phòng họp của tập đoàn Phục Hổ, Diệp Tử Long, Lâm Thanh Đế, Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên và Lưu Tú Cầm đều ở đây.
Ngoài ra, trong phòng họp còn có một nhóm người, ai nấy đều trông có vẻ uy nghiêm, lộ ra thần thái khó có thể áp chế, khiến người khác nhìn thấy không rét mà run.
Đây là một nhóm chiến binh, trên cánh tay mỗi người đều săm một hình con Bò Cạp màu đỏ, tiểu đội Bò Cạp!
Đội bảo vệ của nhà họ Lâm ở thủ đô, tiểu đội Bò Cạp và một tiểu đội hành động mà Lâm Thanh Đế đã tốn rất nhiều công sức huy động tới để đối phó với Diệp Phàm.
Mà đứng bên cạnh Diệp Tử Long là một ông lão tóc bạc, hình như chân của ông lão đi lại không tiện cho lắm, tư thế đứng có chút kỳ quái.
Nếu Diệp Hải ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, không ngờ Diệp Tử Long thật sự mời một lão què tới đây. Đây có lẽ là ông lão đã đi theo Diệp Tử Long mấy chục năm rồi và có địa vị khá cao ở trong nhà họ Diệp.
Phía bên kia, Lưu Tú Cầm cầm tách trà trong tay, không ngừng run rẩy: “Cậu Diệp, Thanh Đế, hai người chưa nhìn thấy, cái cây gỗ to hơn miệng bát mà Diệp Phàm chặt một phát đã khiến nó gẫy đôi. Thật sự quá đáng sợ. Chúng ta nên làm thế nào để đối phó với nó?”
Tất cả những gì mà Diệp Phàm làm lúc sáng, Lưu Tú Cầm đang ở trong phòng nghỉ đằng xa đều trông thấy. Cho đến khi Diệp Phàm rời đi, bà ta mới qua đó xem, kết quả khiến bà ta sợ hãi đến nỗi suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Bà ta còn nghĩ Diệp Phàm không phải là con người. Quá đáng sợ.
Lâm Thanh Đế lạnh lùng hừ một tiếng: “Dì à, như thế có là gì, cũng chỉ là cây gỗ to như miệng bát mà thôi!”
Hắn ta nhìn tiểu đội Bò Cạp của nhà họ Lâm: “Trong các anh có ai muốn thể hiện một chút cho bọn họ yên tâm đi!”
“Để tôi!”
Một người trong số đó đứng dậy, đi tới bên chiếc bàn nhỏ, vung tay đập xuống.
“Bụp…”
Một nắm đấm lên mặt bàn, phát ra tiếng động cực lớn, ba phút sau, toàn bộ chiếc bàn làm từ gỗ thật nát bét, rơi vãi đầy trên mặt đất.
Lưu Tú Cầm chợt sững sờ, một giây sau thì bật cười. Họ cũng là những người lợi hại như thế thì không sợ Diệp Phàm nữa.
Sự tự tin trở lại, Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên cũng thở phào một hơi.
Lâm Thanh Đế ngạo mạn liếc nhìn bọn họ, tiểu đội khủng bố này mà còn phải nghe lời hắn ta.
“Bây giờ, vết thương của Diệp Phàm đã hồi phục, bên cạnh nó còn một người tên gọi là Âu Dương Ngọc Quân, thực lực không yếu. Lần hành động này của chúng ta bắt buộc phải khiến bọn nó chết ngay trong một đòn, không thể để lại phiền phức về sau!”
“Đúng vậy, thằng khốn đó không phải loại tốt đẹp gì. Nếu đã như vậy thì tiện tay giết hết luôn!”, giọng nói Lưu Tú Cầm mang đầy vẻ thù hận, nghĩ tới cảnh bị Âu Dương Ngọc Quân ném ra khỏi bệnh viện, khiến sự oán hận trong lòng bà ta càng bốc lên dữ đội.
“Cốc cốc…”
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ở tầng này, Diệp Tử Long đã ra lệnh giải tán hết, trừ thư ký của hắn ta thì không còn bất kỳ nhân viên nào.
“Cậu Diệp, có người đem tới một gói chuyển phát nhanh, nhắn là nhất định phải do anh tự mở ra, không cho phép chúng tôi ký nhận!”, thư ký nói.
Diệp Tử Long cau mày, lại có một đơn chuyển phát nhanh. Hắn ta chợt nhớ lại một buổi tối trong tuần trước, Diệp Phàm đã gửi tới thi thể của hai người Hồng gia.
Hôm nay không phải cũng thế chứ?
Trong lòng hắn ta có một dự cảm xấu: “Chúng đâu rồi?”
“Đặt gói hàng trước cửa công ty xong thì đi rồi ạ. Bên ngoài quấn rất nhiều băng dính, chúng tôi vẫn chưa rạch ra xem”.
“Bê lên đây, để tôi xem là cái trò gì!”
Diệp Tử Long ra lệnh, chưa tới năm phút sau, một chiếc hộp đã được bê lên.
Đuổi thư ký ra ngoài, Diệp Tử Long nhìn Hàn Bách Hào: “Anh mở hộp ra xem”.
Trong lòng Hàn Bách Hào cảm thấy bực bội, lại là gã ta mở hộp, mấy ngày trước cũng là gã ta, mở ra thấy ngay hai xác chết.
Nhưng, gã ta không dám phản đối, lấy một chiếc dao gập ra, đi tới cắt băng dính dán trên chiếc hộp.
“Ọe…”
Ngay lúc mở hộp ra, Hàn Bách Hào bỗng không ngừng nôn khan, chiếc dao gập suýt nữa bị rơi xuống.
Trong hộp có một cái túi lớn trong suốt. Chiếc túi đựng một cái xác, đầu bị chặt rời, mắt còn chưa nhắm, vẻ không cam lòng, oán hận trước khi chết chỉ nhìn qua là thấy rõ.
Trong hộp không có mùi máu vì thi thể đã được đựng trong túi, ngăn cho mùi lan ra.
Nhưng, đến mắt còn chưa nhắm lại, thì đây chính là chết không nhắm mắt!
“Là anh ta? Ngụy Tường!”, Lâm Thanh Đế nhìn qua, kêu lên lạc cả giọng.
Hai tay hắn ta chợt nắm chặt, hai mắt tức giận trừng lên, hơi thở lạnh băng tỏa ra trên người.
Người đàn ông này chính là người giả bộ đụng xe ăn vạ, ám sát Diệp Phàm, bây giờ bị Diệp Phàm đưa qua đây.
Vài người trong tiểu đội Bò Cạp đi tới nhìn thấy vậy thì vô cùng tức giận, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Lâm Thanh Đế.
Ngụy Tường chính là thành viên dự bị của tiểu đội Bò Cạp. Tuy chưa phải là thành viên chính thức nhưng gã ta cũng là một trong những thành viên có hi vọng trở thành một người trong đội.
Mà chúng phụ trách huấn luyện những thành viên dự bị này, cũng không khác gì thầy giáo.
“Nhục nhã, đây chính là sự sỉ nhục đối với tiểu đội Bò Cạp!”
Một người trong số chúng gầm lên, đó chính là Hứa Thuyên, tiểu đội trưởng của tiểu đội Bò Cạp trong đợt hành động lần này tại thành phố Cảng.
Hắn ta đã từng chú ý tới Ngụy Tường ở nhà họ Lâm khi ở thủ đô, tuy rằng thực lực chưa đến mức xuất chúng, nhưng ưu điểm là làm việc chắc chắn, vững vàng. Tuy nhiên vẫn cần huấn luyện thêm, nếu không thì không thể gia nhập tiểu đội Bò Cạp!
Mà lúc này, Lưu Tú Cầm đang ngồi dính vào ghế, sợ đến mức không đứng dậy được.
Đây là một lời tuyên chiến sao? Hay phải nói là Diệp Phàm đã bắt đầu ra tay trả thù rồi!
Bà ta lo lắng, lo lắng có khi nào mình sẽ bị Diệp Phàm giết chết. Bà ta còn chưa có một ngày trở thành mẹ vợ nhà hào môn, sao có thể cam lòng chết đi vào lúc này.
Còn Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm biết rõ, nếu như Hàn Tuyết biết những chuyện bà ta đã làm thì có lẽ sẽ rất hận bà ta.
Bà ta không cho rằng mình là mẹ của Hàn Tuyết thì Diệp Phàm không dám ra tay, vì…
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã liên tục giết chết ba người rồi…
Tiếp theo có khi nào đến lượt bà ta không?
Sắc mặt Diệp Tử Long cũng u ám đáng sợ, Diệp Phàm thật quá hung hãn.
“Chú què, chú nắm chắc mấy phần giết chết được Diệp Phàm?”, Diệp Tử Long nhìn sang lão què đứng bên cạnh.
“Đánh rồi mới biết, bây giờ tôi đi tìm nó…”, lão què vừa nói vừa đi ra ngoài nhưng bị Diệp Tử Long ngăn lại.
Nói đùa sao, bây giờ lão què chính là bùa hộ mệnh của hắn ta, để ông ta đi đuối giết Diệp Phàm thì sao có thể đảm bảo được sự an toàn của bản thân hắn ta.
Mọi người đều xám mặt bàn bạc làm thế nào để giết chết Diệp Phàm, thì lúc này Diệp Phàm đang lái xe tới nhà lớn của nhà họ Hàn.
“Diệp Phàm? Sao lại là anh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!