Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

“Tôi sẽ đánh chết loại giả uy hùm như anh!” 

             Cũng đúng lúc đó, Âu Dương Ngọc Quân hét lớn lên, hai chân giẫm mạnh, phi thẳng về phía Chung Dật Phi như một viên đạn. 

             “Bịch bịch bịch…” 

             Chân phóng ra! 

             Âu Dương Ngọc Quân dùng các động tác phóng chân, sức bật phi thường, tốc độ nhanh chóng, hai chân cậu ta như hai chiếc búa tạ đập đá vào Chung Dật Phi. 

             Vừa đấm vừa đá liên tục, Âu Dương Ngọc Quân vô cùng dũng mãnh, trước đó cậu ta đã bị thương và đã khôi phục nhờ dùng linh nhũ thạch dược, tiềm lực vô hình trong cơ thể cũng vô tình được khai phá 

             Với thực lực của bản thân, đợi thêm một thời gian nữa, cậu ta chắc chắn sẽ chinh phục được bát đạo ám kình. 

             Khi Âu Dương Ngọc Quân và Chung Dật Phi chiến đấu, Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên đi đến tập đoàn Phục Hổ. 

             “Cậu Diệp, cậu Lâm…” 

             Vừa vào cửa, Hàn Bách Hào đã vội vàng lên tiếng, nhìn thấy chỉ có hai người họ quay lại, Lâm Thanh Đế đã lập tức đứng dậy. 

             “Thế bốn người kia đâu rồi?”, Lâm Thanh Đế hỏi. 

             “Đã bị bắt rồi! Diệp Phàm đã bắt bọn họ, bây giờ đang bị trói nhốt ở nhà họ Hàn!” 

             “Vậy có nghĩa là hai người trốn về đây?” 

             Giọng nói của Lâm Thanh Đế lạnh lùng, Hàn Bách Hào rụt cổ lại: “Chúng tôi đến đây để báo tin, nếu không Diệp Phàm sẽ giết chết chúng tôi!” 

             “Bốp…” 

             Lâm Thanh Đế giáng cho Hàn Bách Hào một cái bạt tai, hét lên: “Thứ tham sống sợ chết, anh chạy đến đây, lẽ nào hắn ta sẽ không giết anh?” 

             “Dám dẫn nguy hiểm đến đây, đúng là cái loại óc lợn!” 

             Hàn Bách Hào cảm thấy rất tủi thân, mạng của mấy người đó chắc chắn là không quan trọng bằng mạng của gã ta rồi. 

             Nhưng gã ta vẫn phải cố nhẫn nhịn không dám phản bác lại: “Cậu Lâm, anh nghe tôi nói rõ đã, tên khốn Diệp Phàm đó đã truy tìm chúng tôi, nhưng được nửa đường đã bị thế lực khác ngăn cản, cậu ta không biết là chúng tôi đã chạy đến đây!” 

             “Hả?”, Lâm Thanh Đế hiếu kì: “Là thế lực của bên nào? Chúng ta có thể kết thân với họ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!” 

             Hàn Bách Hào lúng túng nhìn vào Hàn Tử Hiên, lúc đó Hàn Tử Hiên chỉ muốn chạy thoát thân, nếu như nghe lời gã ra quan sát tình hình xung quanh, nghe ngóng thử thì đã biết được là thế lực nào nhúng tay vào. 

             “Làm ăn không đến nơi đến chốn, chẳng được cái tích sự gì!”, Lâm Thanh Đế tức giận mắng, lại giáng lên mặt Hàn Bách Hào thêm một cái bạt tai, làm cho gã ta càng cảm thấy mình thấp kém. 

             Hứa Thuyên, người phụ trách của tiểu đội Bọ Cạp tiến lại, cất giọng nói: “Cậu chủ, xem ra chuyện này chúng ta phải tính kế lâu dài, hắn ta không giết chết bốn người trong đội chắc chắn là do trong lòng còn kiêng dè gì đó, lúc này chúng ta không thể manh động được!” 

             “Yên tâm đi, như vậy thì mới thú vị chứ!” 

             Lâm Thanh Đế cười lạnh, hắn ta chuẩn bị đổi phương án khác, không trực tiếp giết Diệp Phàm ngay, cái giá phải trả cho việc này là quá lớn. 

             Đã đến lúc để suy nghĩ đến chuyện “gạo nấu thành cơm” rồi, một khi Hàn Tuyết trở thành người phụ nữ của hắn ta, Diệp Phàm nhất định sẽ phát điên lên. 

             Khi ông trời muốn ai phải chết, việc đầu tiên sẽ làm cho hắn ta phát điên, một khi Diệp Phàm phát điên lên rồi, chắc chắn tên này sẽ phạm nhiều sai lầm và tạo ra nhiều sơ hở, thậm chí lúc đó sẽ phải đau lòng đến chết. 

             Còn khi đó, hắn ta sẽ đưa Hàn Tuyết đến nhà họ Lâm ở thủ đô, dù Diệp Phàm có bản lĩnh cỡ nào, một khi dám bước chân đến nhà họ Lâm thì cũng chẳng khác nào bước chân vào con đường chết. 

             Chỉ có điều, rất nhanh sau đó hắn ta đã phát hiện có điều gì không đúng, Lưu Tú Cầm lại không có ở đây. 

             “Lưu Tú Cầm đâu?”, Lâm Thanh Đế hỏi. 

             Dựa vào những gì Lưu Tú Cầm báo, Diệp Phàm đã phái người bảo vệ Hàn Tuyết trong âm thầm, nếu như bọn họ trực tiếp ra tay bắt người thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. 

             Thành công thì không nói, một khi thất bại, Diệp Phàm cũng sẽ không kiêng nể gì nữa, trực tiếp giết chết họ. 

             Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ chỉ dám động thủ với Diệp Phàm mà không dám làm gì Hàn Tuyết. 

             “Tôi không biết gì hết?”, Hàn Bách Hào cũng nghi ngờ. 

             “Chúng tôi cùng nhau đi xuống bằng thang máy, nhưng bà ta không đi cùng chúng tôi, nói muốn quay về lại khu biệt thự số một để lấy thông tin”. 

             “Lấy cái con khỉ, sắp bị giết đến nơi rồi còn lấy cái gì…”, Lâm Thanh Đế tức giận mắng, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Tú Cầm. 

             Bên kia nhận điện thoại, Lâm Thanh Đế nói: “Dì ơi, dì đến tập đoàn Phục Hổ đi, chúng ta có chuyện cần phải bàn bạc!” 

             “Xin lỗi nhé Thanh Đế, bên nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi bắt buộc phải quay về, đợi tôi về….” 

             Còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tú Cầm đã trực tiếp ngắt điện thoại, đã sắp đến thời gian mà bà ta phải lên máy bay, không cúp điện thoại, Lâm Thanh Đế sẽ nghe thấy tiếng thông báo vang lên ở sân bay. 

             Cầm tấm vé máy bay trên tay, Lưu Tú Cầm hoảng hốt đi về phía cửa lên của máy bay. 

             Chỉ vừa mới đây thôi, một người có quan hệ khá tốt với bà ta tại nhà họ Hàn đã gửi tin nhắn, Diệp Phàm đã đánh đến cửa rồi, anh muốn giết chết hai người Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên. 

             Diệp Phàm quyết tâm giết chết bọn họ, Lưu Tú Cầm vô cùng sợ hãi, muốn đi xa để tránh đầu gió 

             Bên kia, Lâm Thanh Đế sắc mặt lạnh lùng chửi thề: “Mẹ kiếp!” 

             Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, Hàn Bách Hào lập tức hỏi: “Thế nào rồi cậu Lâm?” 

             Lâm Thanh Đế tức giận nói: “Mụ già đáng chết này đã bỏ trốn rồi!” 

             Đúng vào thời khắc quan trọng này mà lại đòi đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ, lừa trẻ con chắc, hơn nữa dù cho Lưu Tú Cầm ngắt điện thoại rất nhanh, nhưng hắn ta cũng đã nghe thấy được câu nhắc nhở tại sân bay. 

             Thấy mọi người đều kinh ngạc, Lâm Thanh Đế tức giận nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ là đang ở sân bay!” 

             “Chúng ta đi tìm bà ta!” 

             “Không đuổi kịp đâu, chúng ta xuất phát bây giờ thì bà ta cũng đã bay được nửa chặng đường rồi!”, Lâm Thanh Đế tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, Lưu Tú Cầm đúng là không biết điểm dừng, dù sao bọn họ cũng là những người trên cùng một chiến tuyến. 

             Trong lúc tất cả mọi người đang tức giận, Âu Dương Ngọc Quân phía bên kia đang mạnh mẽ tung cú đá, Chung Dật Phi trực tiếp bay lên, ngã ra xa tận năm mét, máu từ miệng phun ra, bắn lên đôi giày của Lâm Vân. 

             “Thế nào?”, khóe miệng của Âu Dương Ngọc Quân cũng chảy ra một chút máu, dĩ nhiên là cậu ta đã thắng nhưng cũng không dễ dàng chút nào. 

             Âu Dương Ngọc Quân lau khóe miệng: “Không sao, đánh chết hắn ta là chuyện nhỏ thôi!” 

             “Khốn kiếp!” 

             Chung Dật Phi lại tiếp tục ho ra máu, lửa giận bừng bừng như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng! 

             “Sư huynh Đỗ Trạch, cho tất cả mọi người lên đi, có chết thì cũng phải cùng chết hết!”, Đường Kỳ Tài cất giọng đầy nghiêm túc, bởi vì sau khi nghe được thông báo từ Hàn Diệu, gã ta càng gấp rút cho người đến đây. 

             Phần lớn đều là những đệ tử bình thường, võ nghệ cũng bình thường, không mang theo những người võ nghệ cao cường. 

             “Không cần!” 

             “Người của cậu đến đây cũng chỉ là tìm đường chết mà thôi!” 

             Đỗ Trạch lắc đầu, tiến thêm một bước nói: “Diệp Phàm, tôi đến đây để xin được chỉ giáo vài chiêu!” 

             Khí thế của Đỗ Trạch ngày càng dâng cao, ánh mắt của Diệp Phàm như co lại, thực lực của tên Đỗ Trạch này cũng không hề yếu, anh cảm thấy nếu như trước đây anh đối đầu với Đỗ Trạch, có thể thắng được hắn hay không cũng là một vấn đề. 

             Đỗ Trạch đã hơn ba mươi tuổi, có được thực lực như vậy dĩ nhiên là không thể xem nhẹ. 

             “Anh mau đầu hàng đi!” 

             Diệp Phàm nói xong, hai chân dồn sức phi đến chỗ Đỗ Trạch, anh muốn kiểm nghiệm thử xem, sau khi dồn hết sức thì thực lực của mình sẽ mạnh đến mức nào. 

             “Bụp!” 

             Tới gần Đỗ Trạch, hai chân của Diệp Phàm dùng hết sức, cả người bay lên, xoay tròn trên không, dùng sức đá vào cổ đối phương. 

             Sắc mặt của Đỗ Trạch lập tức biến đổi, một tay giơ lên chặn chiêu thức, tay còn lại đỡ phía dưới của Diệp Phàm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!