Lâm Vân hét lớn, Âu Dương Ngọc Quân tức giận nhìn sang, rất muốn đi đến đó đánh Lâm Vân một trận nhừ tử.
Trong sân, Đỗ Trạch không đáp lại lời Lâm Vân, vừa rồi hắn đã quá trơ trẽn khi đánh lén Diệp Phàm, có chút bất ngờ.
Bây giờ, mặc dù Diệp Phàm dường như đang ở trong tình thế xấu hơn, nhưng mọi chuyện cũng đang biến chuyển rất nhanh.
“Xoạt!”
Diệp Phàm tao tư thế cầu sắt cả người ngả về phía sau, hai chân như gắn chặt trên đất, lướt qua người của Đỗ Trạch.
Ngay lúc sau, anh chống một tay xuống đất, cả người xoay tròn trên không, liên tiếp đá về phía Đỗ Trạch.
“Bụp bụp bụp!”
Trong trận đấu, Diệp Phàm lật ngược tình thế từ phòng ngự sang chủ động tấn công, cơ thể của Đỗ Trạch đổ rạp xuống.
Diệp Phàm liên tục công kích, vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.
Chỉ có điều, Đỗ Trạch cũng không hề chịu thua kém, tất cả những đòn tấn công của Diệp Phàm giáng xuống đều bị hắn chống trả hoàn toàn, giữa hai người hoàn toàn là hai người đối lập nhau, không hề nhường nhịn.
Lâm Vân ở bên cạnh lúc này đã im bặt miệng, ả có thể nhìn ra được, phần thắng trước mắt của Đỗ Trạch cũng không hẳn là quá cao.
Sắc mặt của Đường Kỳ Tài cũng trở nên nghiêm túc, sức mạnh của Diệp Phàm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của gã ta, muốn đánh bại Diệp Phàm tại sao lại khó khăn đến thế chứ?
Những người ở rể bây giờ đều mạnh đến vậy sao?
Vẻ mặt của Hàn Diệu lúc này vô cùng khó coi, như đang ăn phải thứ gì khó nuốt vậy, hôm nay không bắt được Diệp Phàm thì cả đời này mỗi khi cậu ta thấy Diệp Phàm thì đều phải trốn chui trốn nhủi, bởi vì tin tức là do cậu ta thông báo.
Chung Dật Phi nhăn nhó mặt mày, gã ta và Lâm Vân nhìn nhau, hai người đều hiểu ý của đối phương.
“Roạt…”
Hai người lập tức cùng nhau hành động, hung hăng xông về phía Diệp Phàm, hơn nữa trong tay của Lâm Vân còn cầm một cây roi ngắn, trên roi còn có rất nhiều gai sắc nhọn. Nếu như bị cây roi này quất vào người thì chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu.
“Hừ!”
“Đúng là thứ vô liêm sỉ không biết xấu hổ!”
Âu Dương Ngọc Quân gầm nhẹ lên một tiếng, ngay lập tức lao về phía hai người kia.
“Tên khốn kiếp, mau đền tội đi!”
Lâm Vân tức giận hét lên, khi nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân đang nổi giận lao đến, cảm giác được phía bên trái của mình đột nhiên nhói lên, cảm giác như là bị đánh sưng lên vậy.
“Vút…”, cây roi vút qua, Âu Dương Ngọc Quân lập tức nhảy lên phía trước tránh né, vết roi hằn rõ lên mặt đất.
Ngay lúc sau, nắm đấm của Chung Dật Phi đã đến ngay trước mặt cậu ta, một đấu với hai, Âu Dương Ngọc Quân hét thật lớn, đặc biệt là với Lâm Vân đã lấy ra vũ khí của mình.
“Hừ, phái Lăng Tiêu Sơn của mấy người đều là những môn phái ở ẩn, thế mà các đệ tử lại ỷ mạnh hiếp yếu, các người không biết xấu hổ là gì sao?”, Diệp Phàm không để tâm đến tốc độ tấn công, hét to với Đỗ Trạch.
Với Đỗ Trạch này, nghiêm túc mà nói, anh cảm thấy hắn thực ra cũng chưa đến cấp độ cửu đạo ám kình, nhưng cũng không còn kém quá nhiều nữa, hắn đã có được sức mạnh của tầng công lực này rồi.
Đặc biệt là Đỗ Trạch lớn tuổi hơn anh rất nhiều, công lực cũng vô cùng thâm hậu.
Chính vì vậy, Diệp Phàm muốn giết hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng gặp khá nhiều khó khăn.
Hơn nữa, mới sáng sớm ngày hôm nay anh vừa công phá, vẫn chưa kịp củng cố lại.
“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, tôi không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ ở đây cả!”
Đỗ Trạch cười lạnh, chỉ cần bắt được đám người Diệp Phàm, ai dám nói bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu chứ!
“Được, hay cho cái câu thắng làm vua thua làm giặc, tôi vốn cũng không muốn đánh nhau với mấy người, tất cả đều là do mấy người tự chuốc lấy!”
Diệp Phàm tức giận hét lên, bây giờ thì đã quá phiền phức rồi, phái Lăng Tiêu Sơn của mấy người thực lực phi phàm, chắc chắn sẽ có tiểu tông sư hóa kình, dĩ nhiên cũng không phải chỉ có một người.
Trước khi công phá trở thành tiểu tông sư hóa kình, đúng là ngu dại mới chọc vào phái Lăng Tiêu Sơn.
Nhưng đã bị ức hiếp đến nước này rồi, có nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Thất Sát Phá Quân, mau nộp mạng đi!”
Nắm đấm như có sức mạnh tột đỉnh nhanh như chớp đánh về phía tim của Đỗ Trạch, Đỗ Trạch đang cười lạnh chỉ cảm thấy cả người như rung lên một trận, nắm đấm này khiến toàn thân hắn chấn động, dựng tóc gáy.
Hai tay chặn lại, cú tấn công cực mạnh làm hắn bay ra xa ít nhất ba mét.
“Anh che giấu thực lực?”, Đỗ Trạch kinh hoảng, sức mạnh của Diệp Phàm đột nhiên tăng vọt lên rất nhiều.
Diệp Phàm không nói gì, lại tiếp tục mạnh mẽ tấn công, Đỗ Trạch vô cùng hoảng sợ, Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ, thực lực của anh vốn dĩ có thể đấu lại với hắn đã làm hắn vô cùng kinh ngạc rồi.
Bây giờ xem ra anh còn mạnh hơn hắn rất nhiều, hơn nữa hắn cũng có thể khẳng định rằng, Diệp Phàm không hề dùng sức mạnh thần kì của linh bích ở đây.
Bên kia, Âu Dương Ngọc Quân đang dần dần ổn định lại tư thế, một đấu với hai, mặc dù có hơi yếu thế nhưng vẫn có thể thành công ngăn cản được hai người này làm ảnh hưởng đến trận đấu của hai người Diệp Phàm và Đỗ Trạch.
“Tu tu tu….”
Đúng vào lúc này, từ phía xa tiếng còi báo động vang lên, sắc mặt của một vài người đang chiến đấu kịch liệt đột nhiên biến sắc.
Khi cảnh sát ập đến, cuộc chiến này chắc chắn phải kết thúc, cho dù bọn họ không hề sợ hãi, nhưng quá trình bảo lãnh cũng vô cùng phiền phức.
“Lui thôi…”, Đường Kỳ Tài hét lớn, các đệ tử của võ đường đã bắt đầu chạy vào trong xe, bắt đầu khởi động xe và lái xe trốn về phía xa.
“Diệp Phàm, tôi sắp công phá rồi, đợi lần sau sẽ tiếp tục tìm anh!”, Đỗ Trạch nhanh chóng lùi về phía xa, nếu tiếp tục đánh, hắn sẽ thua, chỉ có hắn điều vẫn để lại chiến thư.
“Hừ, không cần đợi ở cái võ đường này đâu, ông đây sẽ tự tìm đến tận cửa!”
Đám người và xe của võ quán mau chóng biến mất, lúc này đây xe cảnh sát cũng chạy tới đây, chặn được hai xe, sau đó lại tiếp tục bấm còi đuổi theo.
Nhìn những chiếc xe cảnh sát đến muộn, Diệp Phàm không biết nói gì: “Lúc nào cũng đến chậm, thật đúng là!”
Xe của hai người bị một chiếc xe tải húc văng, họ muốn chạy cũng không chạy thoát được!
“Mau giơ tay lên, quỳ xuống!”
Một cảnh sát nam giơ súng lục, chĩa vào hai người và hô to.
Diệp Phàm nhìn thấy người đi sau nam cảnh sát, chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Này anh cảnh sát, anh phải điều tra rõ ràng, không vi phạm pháp luật thì sao phải quỳ?”
Vị cảnh sát lạnh mặt lại, những kẻ lưu manh như Diệp Phàm, anh ta đã thấy rất nhiều, bây giờ thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng một khi về đến đồn cảnh sát thì lại khóc lóc van xin.
Người này tức giận quát: “Đừng có mà ở đó cười cợt, tụ tập đánh nhau không phải phạm pháp thì là gì!”
“Được rồi, bỏ súng xuống đi!”. Đúng lúc này, sau lưng nam cảnh sát vang lên một giọng nói.
“Đội trưởng Trần, người này…”
“Bỏ xuống đi, nếu như anh ta làm hại đến cậu, sẽ không ai có thể ngăn lại được đâu!”, người đang bước đến chính là Trần Hoa, viên ngọc của đồn cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thứ hai.
Trần Hoa nhìn Diệp Phàm rồi cười híp mắt: “Diệp Phàm, có người đã báo là ở đây có đám người tụ tập đánh nhau, mau đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Nam cảnh sát bên cạnh có hơi bối rối, thấy Trần Hoa có quen biết với Diệp Phàm, hơn nữa có vẻ còn quen biết thân thiết.
Hai người Diệp Phàm tự nhiên ngồi lên xe cảnh sát, Trần Hoa lái xe, chỉ có ba người bọn họ.
Chỉ là không hề lái xe về phía đồn cảnh sát, đi được nửa đường thì Âu Dương Ngọc Quân được thả xuống, nguyên nhân là gì thì Trần Hoa cũng không nói.
Cuối cùng, xe cảnh sát dừng lại ở một quán trà có quang cảnh rất đẹp, Diệp Phàm đi theo Trần Hoa xuống xe với vẻ mặt bất ngờ.
Anh nhịn không được mà hỏi: “Đội trưởng Trần, cô định làm gì vậy? Không thẩm vấn tôi mà đi đến đây làm gì?”
“Đi thôi, đợi chút nữa anh sẽ biết, có một nhân vật tầm cỡ muốn gặp anh!”, Trần Hoa vẫn không nói, Diệp Phàm nghi hoặc chớp chớp mắt.
Đi đến cửa một căn phòng, Trần Hoa đứng ở một bên: “Mời vào!”
“Làm gì cơ…”, lẩm bẩm một tiếng, Diệp Phàm đẩy cửa đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!