Diệp Phàm vô cùng tức giận, bởi vì tức giận nên thậm chí trong mắt anh còn hiện lên sát ý!
Thật ra anh rất tin tưởng Trần Hoa, cô ta lại là cảnh sát, nhưng không ngờ cô ta lại liên kết với người khác giết anh.
Nếu như anh phản ứng chậm, chắc đã bị một đao chém đứt đôi người rồi!
Trần Hoa rùng mình, cảm thấy lạnh người, Diệp Phàm lại nổi ý muốn giết cô ta!
“Xin…xin lỗi, tôi không biết sẽ thành ra như vậy…”, Trần Hoa nói năng lộn xộn, hiển nhiên là đang rất hoảng loạn, cô ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Trong này có nhân vật lớn khiến cục trưởng của họ kính trọng vô cùng, mà cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Cảng chính là bố của cô ta.
Mắt Diệp Phàm lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô ta, quay đầu nhìn vào trong phòng.
Căn phòng rất lớn, hóa ra kẻ vừa tấn công anh bằng đao là một cô gái.
Cô ta búi tóc cao, mặt trái xoan cùng đôi mày lá liễu vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ đồ chiến đấu màu đen, trông cũng có phong thái mạnh mẽ hiên ngang!
Chỉ là lúc này khóe miệng cô ta vương đầy máu đỏ, cho thấy rõ sự phản công mạnh bạo của Diệp Phàm vừa rồi đã khiến cô gái bị thương không nhẹ!
Bên cạnh chỗ cô ta có hai người đang ngồi, một người trung tuổi và một ông lão mặt đen.
Ông lão mặt đen kia nhởn nhơ uống trà, còn người đàn ông trung tuổi thì lại cẩn thận dè dặt ngồi một bên.
Diệp Phàm đã từng nhìn thấy mặt của cục trưởng thành phố Cảng – Trần Phược Dương ở trên ti vi.
“Đó là bố cô?”, Diệp Phàm quay đầu lạnh lùng hỏi Trần Hoa.
Trần Hoa rất tủi thân, tuy là tiểu đội trưởng đội cảnh sát, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ mới hơn hai mươi, hơn nữa cô ta cùng Diệp Phàm đã ngầm coi nhau là bạn.
Nhưng bây giờ Diệp Phàm lạnh nhạt với cô ta thấy rõ.
Có điều, là cô ta đưa Diệp Phàm tới, có tủi thân cũng phải tự chịu.
Cô ta áy náy nói: “Là bố tôi, tôi không ngờ sẽ như vậy, xin lỗi!”
“Ha ha, cậu trai trẻ, đó là hoa khôi của đội cảnh sát đấy, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì?”
Trong phòng, ông lão mặt đen đang uống trà cười nói, Trần Phược Dương ngồi cạnh giận dữ nhìn Diệp Phàm, con gái cưng của ông ta bị Diệp Phàm trách móc thế ông ta rất không hài lòng.
Thậm chí vừa thấy sát khí của Diệp Phàm làm ông ta cảm thấy kinh hãi.
“Hừ, lão già như ông nói thì nhẹ nhàng lắm, người suýt chết đâu phải ông!”, Diệp Phàm lạnh mặt, châm chọc lại.
“Hỗn láo!”
“Nói lời bất kính với ông Hắc là tội lớn!”
Cô gái bị Diệp Phàm đánh chảy máu mồm kia lập tức giận tái mặt, lại rút cây đao dài của mình ra, lao vào chém giết Diệp Phàm!
Đường đao!
Nhìn thấy cây đao trong tay cô ta, Diệp Phàm lẩm bẩm, tức khắc sau anh chuyển động cổ tay, rút Long Lân ra, phi vào vào người cô ta!
Nhanh như tia chớp, dường như chỉ tích tắc đã lao đến trước mặt cô gái, cô ta hoảng hồn kinh hãi, vội giơ đường đao lên chặn Long Lân đang phi tới theo bản năng.
“Keng!”
Một tiếng keng lớn vang lên, sự va chạm mạnh khiến cô ta bị đẩy lùi về sau.
Diệp Phàm lắc cổ tay, ngón tay di chuyển sợi tơ vàng nối liền với Long Lân, Long Lân vốn sắp rơi xuống lại bật lên phi nhanh vào người cô gái!
“Không…”
Cô ta hét to một tiếng, trừng mắt nhìn Long Lân đang phi vào ngực mình, muốn cản lại cũng không còn kịp nữa.
“Cậu trai trẻ, sát khí hơi nặng đấy!”, ông lão đang uống trà, nhàn nhạt lên tiếng.
Ngón tay nhúng nhẹ vào chén trà, một giọt nước bắn lên, ông lão gẩy ngón một cái, Diệp Phàm liền biến sắc.
Ngay sau đó, giọt nước giống như viên đạn bắn về phía Long Lân.
“Keng!”
Giọt nước định bắn vào mặt bên của Long Lân, nhưng quỹ đạo ban đầu lại bị chệch hướng, cuối cùng bắn vào chậu hoa đằng sau, giây phút bắn trúng, chậu hoa vỡ tan tành.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm lắc tay, Long Lân lại quay trở về trong tay, sắc mặt anh đanh lại.
Một giọt nước là có thể làm người khác bị thương, cái này còn lợi hại hơn là dùng lá cây làm phi tên, dù sao thì nước cũng là thể lỏng!
Phải đạt được trình độ nào mới có năng lực cường mạnh như này, cho nên Diệp Phàm không thể không lo lắng!
“Cậu trai trẻ, cậu đúng là dám xuống tay thật…”
Ông lão nhìn cô gái lại đang ho ra máu một cái, trong lời nói mang theo sự sắc lạnh.
Diệp Phàm cười khẩy, hất cằm: “Cô ta giết tôi thì tôi giết cô ta, tôi không đấu lại ông, muốn giết thì ra tay đi!”
Trần Hoa đứng một bên lập tức nôn nóng vô cùng, sao Diệp Phàm lại chọc vào nhân vật lớn này, vừa muốn lên tiếng thì Trần Phược Dương vội chạy đến kéo cô ta vào một góc.
Người làm cục trưởng cục cảnh sát như ông ta, mở miệng ra là đòi chém đòi giết, nói ra cũng có thể dọa khối người, nhưng thực ra ông ta rất bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện có thể chen vào.
Ông lão nghe thế, lắc đầu cười nhạt: “Ha ha, cậu không phải là người đầu tiên dám nói với tôi như vậy, cậu có biết người trước kia từng nói như thế với tôi, có kết cục như nào không?”
“Chết!”
Diệp Phàm không hề lưỡng lự trả lời ngay, nhưng nói xong từ này, anh lại ngông nghênh đi đến trước bàn, tự rót cho mình một chén trà.
Không phải rót nửa, mà là rót đầy chén, sau đó một hơi uống sạch.
“Trà Long Tỉnh trước mưa, đúng là xa xỉ, chậc chậc…”
Hai bố con Trần Hoa mắt chữ a mồm chữ o, giống như muốn đui mù luôn, đến cô gái bị Diệp Phàm đánh kia cũng kinh ngạc thốt không nên lời.
“Cậu không sợ tôi giết cậu sao?”, ông lão cũng hơi giật mình, nhưng khi nói lời này ra, nụ cười trên mặt lại càng nồng đậm.
“Hừ, muốn giết thì giết, dù sao tôi cũng không phải đối thủ của ông, trước khi chết, uống được một chén trà Long Tỉnh, đáng giá lắm!”, Diệp Phàm lại rót cho mình một chén, vẫn rót đầy rồi một hơi uống cạn.
Đổ liên tiếp ba chén vào bụng, Diệp Phàm nhìn ông lão: “Nói đi, uống của ông ba chén trà rồi, xin rửa tai lắng nghe!”
“Ha ha ha…”
Ông lão cười lớn, nhìn Diệp Phàm nói: “Suy tính tốt lắm, quả nhiên là lưu manh”.
“Hừ, ông cũng không cần trêu chọc, hôm nay đánh không lại ông, đánh lại ông thì đã không như này!”, nói rồi Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, nét mặt hiện lên sự tàn ác.
Cô ta lập tức nổi cơn giận, nắm chặt đường đao trong tay, hận không thể lập tức giết chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm không hề lung lay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô ta, không nhìn thì phí, coi như bồi thường sau tổn thất vậy.
Ông lão lắc đầu cười cười, nói: “Long Nhi, đến đây rót trà xin lỗi cậu Diệp!”
“Vâng!”
Cô ta không hề do dự, cho dù nhìn Diệp Phàm ngứa cả răng, gã này đáng ghét quá, dám nhìn chằm chằm vào cô!
Cô gái bước đến rót cho Diệp Phàm một chén trà, vẫn đầy như vậy, đặt cạch xuống trước mặt Diệp Phàm.