Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Diệp Phàm và Long Linh trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. 

             Chỉ ngay vừa nãy, lúc rót trà, nếu anh không để ý thì còn lâu mới phát hiện ra được. 

             Trong lòng bàn tay Long Linh là một cây kim dài, cô ta nhanh chóng chấm một nét vào trong nước trà. 

             Chưa giết chết anh bằng dao được mà còn dám tiếp tục hạ độc. Nếu không vì không đánh thắng được ông già mặt đen thì anh chắc chắn sẽ đánh cho cô ta một trận tơi bời. 

             Hai người đấu khí khiến ông lão mặt đàn bật cười, bất lực nói: “Thôi, thằng nhóc nhà cậu cũng thù dai quá cơ. Cũng là một người đẹp hiếm thấy, sao không nhường người ta đi?” 

             Diệp Phàm bĩu môi: “Cũng chỉ là một bộ xương khô màu hồng thôi, kém xa vợ yêu của tôi!” 

             “Ha...” 

             Lúc này, sắc mặt của ông lão mặt đen lại càng đen hơn, bật cười khanh khách: “Là cái cô gái khiến cậu tình nguyện ở rể đó hả?” 

             Sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống: “Ông lão, ông nên ăn nói cẩn thận chút. Dù tôi không đánh lại được ông thì sư phụ tôi chắc chắn sẽ giết chết ông!” 

             “Ồ?” 

             “Nói danh hào của sư phụ cậu ra xem nào!”, ông lão vẫn điềm nhiên cười. 

             “Hừ, sư phụ tôi có thể dùng một tay để bẻ gãy cổ của tiểu tông sư, giết như giết gà!”, Diệp Phàm tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng tiếc là anh không biết người đàn ông tóc trắng đã cứu mình và Hoắc Thanh Thanh là ai. 

             Ông lão mặt đen sửng sốt: “Ý cậu chính là cường giả đã giết Kato Ken đó sao?” 

             Diệp Phàm gật đầu. Có thể ngồi cùng với Trần Nhược Dương thì chuyện Kato Ken bị giết cũng không còn là bí mật. 

             Anh khoa trương gật đầu: “Đúng rồi đấy, cho nên tôi khuyên ông nên tôn trọng tôi chút!” 

             Ai mà ngờ ông lão mặt đen không hề gật đầu mà cứ cười mãi không ngừng, cười đến mức nội tâm Diệp Phàm cũng thấy rén. Dù gì anh cũng chẳng biết người đàn ông tóc trắng là ai. 

             “Nhóc con, cậu gan thật. Ông lão này rất tò mò cậu đã phản bội sư môn và bái người khác làm sư phụ từ bao giờ, không sợ cái người bói toán cầm bát vàng kia ghen à?” 

             Một câu nói này của ông ta lại khiến Diệp Phàm kinh ngạc không thôi. Sao ông già này lại biết anh nói dối? 

             Lại còn ông già bói toán cầm bát vàng nữa. 

             Diệp Phàm kinh ngạc không thôi, đó chính là sư phụ của anh. 

             Người đó nhặt anh từ trong băng tuyết, dạy anh luyện võ, truyền cho anh kỳ thuật phong thủy, cho anh thay đổi thể chất. Đó là ông già anh kính yêu nhất, người mà anh gần như coi là bố. 

             Ngoài sư phụ ra, Diệp Phàm không nghĩ ra được còn ai cầm bát vàng 24K đi bói toán nữa. 

             Diệp Phàm kích động nói: “Lão già, ông quen sư phụ tôi sao?” 

             “Ừ thì sao? Mà không thì sao?”, ông già mặt đen híp mắt cười đáp. 

             Diệp Phàm nhất thời kích động, vội vàng cung kính mời ông ta một ly trà, rồi vòng hai tay thành quyền: “Ông già... À không, lão thần tiên, ông có thể cho cháu biết sư phụ cháu ở đâu được không ạ? Tiểu Phong xin mời ông một ly trà!” 

             Long Linh trừng mắt, đôi môi há hốc thành hình chữ O. Diệp Phàm thay đổi quá nhanh khiến cô ta không phản ứng kịp. 

             Ông già mặt đen thì cười nhẹ, cầm ly trà của Diệp Phàm rồi uống cạn! 

             Sau đó ông ta nói: “Ngồi đi, tôi chỉ có thể nói rằng ông ta vẫn đang an toàn, còn những chuyện khác thì có hỏi cũng không nói!” 

             “Tại sao chứ? Giờ ông ấy đang gặp nguy hiểm sao?”, quan tâm nhiều sẽ thành ra loạn, vị trí sư phụ trong lòng anh là độc nhất vô nhị, Diệp Phàm lo lắng vô cùng. 

             “Cậu quá yếu, biết cũng vô dụng”. 

             Ông già mặt đen lắc đầu cười nhẹ: “Hơn nữa, lão già đó xấu lắm, đều là lão đi tính toán người khác chứ có ai ăn được của lão cái gì!” 

             Ông già mặt đen nói khó nghe nhưng Diệp Phàm lại thở phào một hơi: “Vậy ông tìm tôi có chuyện gì ạ? Tôi chỉ là một con rể ở rể thôi, nếu không còn gì thì tôi đi dây!” 

             “Đi?” 

             Ông già mặt đen bật cười: “Đi giết người à?” 

             “Giết Diệp Tử Long? Lâm Thanh Đế? Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên, hay là mẹ vợ của cậu, Lưu Tú Cầm?” 

             Sắc mặt Diệp Phàm trở nên khó coi trong nháy mắt. Đối phương rốt cuộc là ai anh còn không rõ, nhưng ông ta lại biết từng chuyện anh định làm, còn biết cả sư phụ anh. Điều này khiến anh lo lắng không thôi. 

             Ba người khác thì đều kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Cái tên này định giết cả mẹ vợ mình ư? Nhất là Trần Hoa, cô ta cảm thấy tam quan của mình như sụp đổ. 

             Con rể muốn giết mẹ vợ, thế giới này điên rồi! 

             Ông già mặt đen lắc đầu cười nhẹ: “Đừng sợ, những chuyện đó tôi sẽ không nhúng tay vào đâu. Nhưng cậu giết người thì sẽ tính là phạm pháp, một khi tra ra cậu thì chưa nói đến việc cậu chết chắc mà sẽ còn lột từng lớp da của cậu đấy!” 

             “Chỉ dựa vào mấy người cảnh sát này thì sao mà bắt được tôi!”, giọng Diệp Phàm khinh thường. Trần Phược Dương là cục trưởng thành phố Cảng, đứng đó nghe mà lúng túng không thôi. 

             “Hừ, khẩu khí ghê đấy, cảnh sát bình thường không bắt được cậu, thế người đặc biệt thì sao?” 

             “Nếu đều là người như Long Nhi, hoặc giỏi hơn cả con bé thì sao nào?” 

             Diệp Phàm im lặng, ông già mặt đen nói đúng. Trước mặt cơ quan nhà nước thì ai cũng chỉ là gió mây. 

             Thế tục có võ quán, trên nữa thì là các tông môn, thế lực trên núi, nhưng tất cả đều phải nghe theo chính quyền. Ai dám làm trái thì chính là tội lớn, kết cục chỉ có một. 

             Đó là, chết! 

             Diệp Phàm trừng mắt nhìn ông già mặt đen, im lặng suy nghĩ. Đầu anh nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra một thông tin. 

             Anh kinh ngạc nói: “Cô ta gọi ông là ông Hắc, không lẽ ông là một trong tam đại Long chủ của Ám Long Hoa Hạ, Hắc Long!” 

             “Hahaha...” 

             Ông lão mặt đen cười lớn: “Xem ra cái tên bói toán dởm đó chưa nói cho cậu mấy chuyện này hả”. 

             Diệp Phàm thầm kinh ngạc, Ám Long Hoa Hạ, người bảo vệ Hoa Hạ số một, cơ quan nhà nước mạnh mẽ. 

             Đây là một nhánh sức mạnh che giấu, đối nội: trấn ác, hộ quốc; đối ngoại: chiến đấu, xuất chinh! 

             Quyền lực thì mạnh vô cùng, thực lực cũng rất thâm sâu. Cái loại thế lực ngầm như võ đường chắc không chịu nổi một kích của họ! 

             Tóm lại thế này: đất nước Hoa Hạ, Ám Long xuất kích, tiền trảm hậu tấu, đặc quyền quốc gia! 

             Nhưng Ám Long Hoa Hạ sẽ không tùy tiện ra tay, vì mỗi một lần xuất động của họ là một lần gió tanh mưa máu, không ai được yên! 

             Diệp Phàm hít sâu và nói: “Hắc Long, tôi chỉ là một người bình thường có chút sức lực mà thôi, nhưng Ám Long Hoa Hạ thì tôi đâu có tư cách tham gia vào!” 

             Cho dù sư phụ của Diệp Phàm có chút giao tình với Hắc Long, nhưng anh không muốn cuốn vào đó, chỉ muốn được yên ổn bảo vệ Hàn Tuyết một cách “vô dụng” mà thôi. 

             “Muộn rồi, từ nửa tháng trước là đã muộn rồi!” 

             Hắc Long cười nhạt lắc đầu, Long Linh cầm lấy một tài liệu ra đưa cho Diệp Phàm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!