Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Thấy anh tài xế nhếch miệng, Diệp Phàm trợn trắng mắt, biết là bị hiểu lầm, nhưng anh cũng mặc kệ. 

             Anh lại nhấn mạnh tiếp: “Một người phụ nữ như cô đến nhà tôi, ăn chung ngủ chung thì vợ tôi sẽ hiểu lầm mất. Hay là cô ra ngoài thuê nhà đi!” 

             “Hừ, cây ngay không sợ chết đứng, sao anh phải rén!” 

             Diệp Phàm nắm chặt tay, anh không tin Long Linh không hiểu ý anh. Cô ta rõ ràng là đang lảng chuyện. 

             Thấy nắm đấm của anh, Long Linh tràn đầy ý cười, vui vẻ nói: “Nói thật, tôi muốn xem xem một người đàn ông xấu tính mà còn ở rể như anh thì sẽ có vợ như thế nào đấy!” 

             “Két”. 

             Anh tài xế phanh gấp một cái, mồ hôi đầy đầu. 

             Tin tức này quá lớn, bồ nhí đuổi theo một tên ở rể. 

             Đã ở rể còn tìm bồ, lại bị bồ tìm đến, anh tài xế nhủ thầm, không phải người đàn ông nào cũng chịu được đâu. Anh ta thậm chí còn quay lại nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đồng cảm. 

             Chắc chắn là Diệp Phàm chịu áp lực ở nhà vợ quá nên mới đi tìm bồ, rồi bồ đi theo ép đòi gặp vợ. 

             Đến cả Quỳnh Dao còn không dám viết cái thể loại này, kích thích thật! 

             “Anh giai à, lái xe giùm cái. Hóng hớt là chết đấy”, thấy xe đi theo hình chữ S, Diệp Phàm khó chịu nói. 

             Diệp Phàm hết cách rồi. Trước khi đi, Hắc Long còn đặc biệt dặn dò phải bảo vệ Long Linh nếu có tình huống bất ngờ xảy ra. Đây không phải là mệnh lệnh, mà là yêu cầu của một người ông nội. 

             Đương nhiên Diệp Phàm không thể từ chối, vì vậy, anh lúc này không thể đuổi Long Linh đi được. 

             Xe dừng trước biệt thự số một thành phố Cảng, Diệp Phàm sờ ví, không một đồng nào. 

             Lại nhìn điện thoại, đã hết pin từ tám đời. 

             Anh liền lúng túng: “Ờm, cô trả tiền xe được không, tôi không đem tiền...” 

             “Đúng là hạng ăn bám mà!”, Long Linh châm chọc. Không có Hắc Long ở đây, cô ta được nói chuyện thoải mái! 

             Diệp Phàm cười gượng. Về đến nhà, Hàn Tại Dần còn đang tưới hoa. 

             Thấy Diệp Phàm và một cô gái xinh đẹp đi vào, ông ta sửng sốt, rồi vội vàng bỏ bình nước ở đó mà chạy đến chỗ Diệp Phàm. 

             “Diệp Phàm, qua đây chút”. 

             Nói xong, ông ta cũng mặc kệ Long Linh mà kéo Diệp Phàm ra bên cạnh. 

             Mãi cho đến một cái đình nhỏ, Hàn Tại Dần mới dừng lại. 

             “Bố, có chuyện gì mà vội thế?”, Diệp Phàm chau mày hỏi, Hàn Tại Dần thật kỳ lạ. 

             Hàn Tại Dần không nói luôn mà cúi người với Diệp Phàm, khiến Diệp Phàm nhảy dựng lên, đỡ ông ta dậy. 

             Rồi anh nói: “Bố, bố nói đi, chứ con không nhận nổi đại lễ này của bố đâu!” 

             “Diệp Phàm, tha cho mẹ con một lần được không. Bà ta bị mất trí, cho bà ta một cơ hội đi mà, đừng giết bà ta...” 

             Hàn Tại Dần thành khẩn vô cùng, nước mắt lưng tròng. 

             Dù sao ông ta và Lưu Tú Cầm cũng đã sống với nhau hai mấy năm, Lưu Tú Cầm mà bị Diệp Phàm giết thì ông ta cũng không chịu nổi. 

             Diệp Phàm im lặng. Lưu Tú Cầm năm lần bảy lượt hợp mưu với Lâm Thanh Đế để giết anh, thậm chí còn lấy Hàn Tuyết ra làm vật tráo đổi, chạm đến giới hạn của anh. 

             Muốn anh bỏ qua cho bà ta ư, sao có thể? 

             Diệp Phàm trầm giọng: “Bố, có những lỗi sai không thể nào tha thứ được!” 

             “Diệp Phàm, bố biết con đã bắt được mẹ rồi. Coi như bố xin con, tha cho bà ta đi. Bố biết bà ta phạm sai lầm lớn, nhưng bà ta là mẹ của Hàn Tuyết, là mẹ vợ của con mà. Hãy cho bà ta một cơ hội đi, bố sẽ thay đổi suy nghĩ của bà ta, bố sẽ quỳ xuống xin con!” 

             Nói xong, ông ta liền quỳ xuống, nhưng Diệp Phàm đã nhanh tay đỡ ông ta dậy, nghi hoặc hỏi: “Bố có nhầm không? Con có bắt mẹ đâu?” 

             “Hả?” 

             “Con không bắt?” 

             Hàn Tại Dần kinh hãi kêu lên: “Bố tìm mẹ con cả ngày không được, cũng không gọi điện. Bố gọi cho Hàn Bách Hào thì hay tin là con đang truy sát bọn họ, không lẽ con...” 

             Diệp Phàm chau mày suy nghĩ. Một ý tưởng đáng sợ xuất hiện, không lẽ Lưu Tú Cầm đã chạy trốn? 

             “Bố, con đúng là đang truy sát bọn Hàn Bách Hào, nhưng lúc ấy chỉ có Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên mà thôi. Con không nhìn thấy mẹ ở đâu cả. Bố nói liên lạc không được, nhưng cũng không liên quan đến con đâu...” 

             Cuộc đối thoại của hai người rất kỳ lạ, một người con rể muốn giết mẹ vợ, một người bố vợ không ngừng cầu xin con rể.  

             Trong lúc Hàn Tại Dần vội vã hỏi thăm thì ở kinh đô Hoa Hạ, Lưu Tú Cầm đang ngồi thưởng thức đồ ăn tại một nhà hàng đồ Hoa sang trọng. 

             Bà ta không giống chạy trốn chút nào, càng không phải đi nghỉ dưỡng. 

             Bà ta đang nồi đối diện một người phụ nữ tầm tuổi bà ta, trên người toàn vàng bạc đá quý. 

             Chỉ thấy người đàn bà này mặt đầy nghi ngờ: “Tú Cầm, bà không lừa tôi chứ? Công tử nhà họ Lâm ở kinh đô là con rể của bà à? Tôi nhớ là một thằng ở rể mà?” 

             “Bạn già à, tôi lừa bà làm gì. Ở kinh đô này, ai dám nói bừa cậu Lâm là con rể chứ? Ngoài tôi ra thì chẳng có ai đâu!”, Lưu Tú Cầm bóc một con tôm, đắc ý nói. 

             “Vậy tại sao bà lại chạy đến đây? Còn mượn tiền tôi nữa? Bà là mẹ vợ của nhà họ Lâm rồi mà còn thiếu tiền à?” 

             “Haiza, đây là vấn đề nè. Cái thằng con ở rể kia không chịu ly hôn với Hàn Tuyết”, 

             “Bà cũng biết dòng họ lớn thì nhiều quy tắc đấy. Không ly hôn thì có đưa đến thẳng kinh đô cũng vô dụng, mà cũng không lấy được giấy đăng ký kết hôn”. 

             “Tôi chỉ muốn lấy tạm một món tiền để đuổi cái thằng đó đi, tránh ảnh hưởng đến hôn sự của Hàn Tuyết với cậu Lâm!” 

             Lưu Tú Cầm nói liền mạch, chẳng hợp logic gì cả. Người phụ nữ kia chau mày: “Bà nói thế thì tôi cũng hiểu được. Cái đứa ở rể đó vòi bà chút tiền, nhưng cậu Lâm thiếu gì tiền đâu. Đừng nói 5 triệu, dù là 50 triệu hay 500 triệu cũng chỉ như con bò rụng lông mà thôi”. 

             “Tôi biết thế, nhưng Hàn Tuyết còn chưa vào nhà người ta, tôi đến đấy đòi tiền thì khác nào để người ta khinh tôi?” 

             “Cho nên bà giúp tôi đi, tôi biết 5 triệu với bà cũng như cây me rụng lá mà thôi. Khi nào Hàn Tuyết trở thành vợ của cậu Lâm thì tôi sẽ mời bà đến, làm thân với nhà họ Lâm!” 

             Lưu Tú Cầm nói rất hùng hồn, cực kỳ chân thật. 

             Câu này khiến người phụ nữ kia im lặng. Một lúc sau, bà ta nâng ly của mình lên và nói: “Tú Cầm, bà nói rồi đấy nhé, khi nào Hàn Tuyết kết hôn bà phải móc nối cho tôi đó”. 

             “Dễ mà dễ mà, chúng ta là bạn bè mười mấy năm rồi mà lị!”, Lưu Tú Cầm cười vui vẻ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!