Lưu Tú Cầm đã đến thủ đô, trong lòng Hàn Tại Dần coi như bỏ được một gánh nặng, dù nói như nào thì biết bà ta vẫn an toàn là ông yên tâm rồi.
Nhưng mà Diệp Phàm vẫn chưa bỏ qua, ông ta lại cầu xin: “Diệp Phàm, bố sẽ đi tìm mẹ con, khuyên bảo bà ấy cẩn thận, con cho bà ấy một cơ hội nữa đi, coi như bố cầu xin con đấy!”
Thái độ của Hàn Tại Dần vô cùng thành khẩn, bây giờ Diệp Phàm không còn như xưa nữa, tuy vẫn mang cái tiếng là đi ở rể nhưng nào ai dám nói anh bất tài vô dụng?
Diệp Phàm hít sâu một hơi, không đồng ý cũng không cự tuyệt, nói: “Phải xem biểu hiện của bà ta sau này!”
Nói xong Diệp Phàm liền rảo bước rời đi, nếu như Lưu Tú Cầm vẫn không thay đổi, mưu tính giết anh, làm tổn thương Hàn Tuyết, anh sẽ không chút do dự mà giết chết bà ta.
Hàn Tại Dần thở phào nhẹ nhõm, kết quả như này đã là tốt lắm rồi, điều ông ta lo lắng nhất bây giờ là không liên lạc được với Lưu Tú Cầm.
Diệp Phàm ra khỏi chòi hóng mát, thấy Long Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi, anh bước đến nói: “Sau này lúc không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cô hãy đi theo bảo vệ Hàn Tuyết, được chứ?”
Long Linh nhíu mày, đang muốn từ chối, cô ta đến đây để điều tra về thuốc biến đổi gen I, không phải đến để làm vệ sĩ riêng cho vợ Diệp Phàm.
Thấy cô ta không vui, Diệp Phàm thấy từ trong túi ra lệnh bài Ngân Long, nghiêm túc nói: “Cô có thể từ chối, nhưng phải mang tấm lệnh bài này đi, chuyện liên quan đến gen I, Diệp Phàm tôi sẽ không tham gia nữa!”
Long Linh lập tức nổi giận đùng đùng, bực tức nói: “Một ngày là Ám Long, cả đời là Ám Long, khi anh tiếp nhận tấm lệnh bài này thì đã không thể rút lui rồi!”
“Người của Ám Long không thể có cái nhìn hạn hẹp, anh đang vì đất nước, vì đại nghĩa đấy!”
Diệp Phàm cười mỉa, không hề lung lay: “Bớt nói mấy lời đạo lý với tôi đi, người mạnh ở Ám Long nhiều như vậy, thiếu tôi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Hàn Tuyết không có tôi bảo vệ, bị thương thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Ai dám chịu trách nhiệm?”
“Tôi có thể nói thẳng cho cô biết, trong lòng tôi Hàn Tuyết lớn hơn tất cả, nếu không tôi sẽ rút khỏi Ám Long, muốn giết thì cứ giết, chỉ cần mấy người có thể chịu được lửa giận của thầy tôi!”
Diệp Phàm lôi chỗ dựa ra, Long Linh tức đến ngứa cả răng, cô ta đã ít nhiều nghe được Hắc Long nói đến thầy của Diệp Phàm, đó là một lão già “không bình thường”, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ.
Đến Hắc Long cũng nói rất đáng sợ thì phải cường mạnh như nào, cô ta đoán không ra.
“Diệp Phàm, anh về rồi, người này là…?”, đúng lúc này, Hàn Tuyết từ trong nhà bước ra, Diệp Phàm liền vui mừng hớn hở đi đến.
“Gần đây không được yên ổn nên anh tìm cho em một vệ sĩ riêng, em thấy sao?”
“Chào cô, tôi là Long Linh!”, Long Linh cười cười, cố gắng nhịn cơn giận xuống, giơ tay về phía Hàn Tuyết.
“Chào cô, tôi là Hàn Tuyết!”, Hàn Tuyết vội đưa tay bắt lấy, chỉ là trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, tìm vệ sĩ có cần phải xinh đẹp thế không?
Chào hỏi vài câu, bọn họ đi vào trong nhà, Hàn Tuyết kéo Diệp Phàm vào trong phòng.
“Rầm”.
Hàn Tuyết đóng cửa lại, ấn Diệp Phàm vào cánh cửa, đôi mắt híp lại mang theo sự nguy hiểm, đầy phong thái nữ vương!
Chỉ thiếu một cây roi trong tay là khiến Diệp Phàm khuất phục!
“Cho anh nói sự thật, cô kia là ai?”
Hàn Tuyết chỉ ra ngoài cửa, Diệp Phàm vội vã nói: “Vệ sĩ mà, vệ sĩ của em đấy, thời buổi bây giờ rối ren, còn phải mở công ty, anh sợ có người làm gì bất lợi cho em!”
“Hừ, vệ sĩ có cần đẹp vậy không?”
Hàn Tuyết lườm Diệp Phàm, nhéo tai anh: “Em phát hiện ra anh càng ngày càng đào hoa đấy, Thanh Thanh là học trò của anh, giờ lại đến Long Linh là vệ sĩ, mấy ngày nữa có phải anh còn muốn tìm một tài xế nữ đến lái xe không?”
Diệp Phàm run bắn cả người, vội đứng đắn nói: “Những chuyện em nói đều là không thể xảy ra, trời đất chứng giám, sao anh có thể đào hoa chứ?”
“Trong lòng anh chỉ có mình em, Thanh Thanh là anh chỉ dạy cô ta một chút võ công thôi, cô ta từng cứu em, cũng từng cứu anh, anh cũng đã giúp cô ta, coi như là bạn tốt của chúng ta mà”.
“Còn cô Long Linh kia thì hôm nay mới gặp, đơn giản là vệ sĩ thôi, không có thân phận gì khác, lời anh nói đất trời làm chứng, hoàn toàn là sự thật!”
“Thế sao?”
Ngón tay đang nhéo tai Diệp Phàm của Hàn Tuyết càng nhéo mạnh hơn: “Ý của anh cô kia đơn giản là vệ sĩ, còn Thanh Thanh không phải đơn giản là bạn tốt?”
“Vậy thì là bạn gì? Giải thích cho em nghe!”
Diệp Phàm khổ sở vô cùng, sao đột nhiên Hàn Tuyết lại hỏi câu này, nếu nói anh không có bất kỳ suy nghĩ gì với Hoắc Thanh Thanh thì đó là nói dối.
Trái tim đều làm từ máu thịt, Hoắc Thanh Thanh đã vì anh làm rất nhiều chuyện, mà tình cảm Hoắc Thanh Thanh dành cho anh, anh cũng thấy rõ.
Chỉ là anh sẽ không làm tổn thương Hàn Tuyết, vào ngày gió lạnh giá rét của mùa đông hai mươi năm trước, anh đã lập lời thề, phải tìm được Hàn Tuyết, bảo vệ cô cả đời này.
Diệp Phàm hít một hơi sâu, giống như hạ quyết tâm gì đó, trịnh trọng nói: “Tiểu Tuyết, anh có thể đồng ý với em, sẽ không liên hệ gì với Hoắc Thanh Thanh…”
Lời còn chưa nói hết, Hàn Tuyết đã chặn miệng anh: “Đừng nói ra, nếu anh làm như thế em sẽ hận anh cả đời, đó không công bằng với Thanh Thanh”.
Hàn Tuyết nhéo nhẹ vào eo của Diệp Phàm, dựa sát vào người anh: “Thật ra, em có thể cảm nhận được tình cảm của Thanh Thanh dành cho anh, em là phụ nữ, em có thể cảm nhận được, chỉ sợ cô ấy đã yêu anh từ lâu rồi!”
Người Diệp Phàm cứng đờ, anh không nói gì, Hàn Tuyết giơ tay vẽ vòng vòng lên ngực anh.
“Thật sự thì trải qua nhiều chuyện như vậy, em biết anh không đơn giản chỉ là người con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, nếu anh chấp nhận Thanh Thanh, em sẽ không có ý kiến gì, đương nhiên em phải là bà cả…”
“Người đàn ông có bản lĩnh, có ai là không có vài người phụ nữ? Anh nói đúng không?”
Diệp Phàm gượng cười, chân như bị chuột rút, mẹ nó đây đúng là câu hỏi kiểu gì cũng chết mà.
Nói đúng thì chết chắc, nói không phải thì rõ ràng là đang nói dối.
Thấy Diệp Phàm sống chết không lên tiếng, Hàn Tuyết véo mạnh vào eo anh, khiến anh co rúm người lại mới nương tay.
“Đúng rồi, bố nói không thấy mẹ đâu, em cũng không gọi được cho mẹ, anh biết mẹ đâu không?”, đột nhiên Hàn Tuyết hỏi.
“Không biết, mẹ sẽ không gọi cho anh đâu!”
Diệp Phàm thầm cười khẩy, nhưng Hàn Tại Dần đã cầu xin anh đừng nói sự thật với Hàn Tuyết.
Nếu không Hàn Tuyết sẽ hận Lưu Tú Cầm cả đời này.
“Thôi bỏ đi, người lớn như bà ấy cũng không đi mất được”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!