Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Bị Diệp Phàm hất tay tránh né, gương mặt trang điểm tinh tế của Chu Tình hiện lên vẻ buồn đau. 

             Diệp Phàm đối với bà ta vẫn luôn lạnh nhạt như người xa lạ, trong lòng bà vô cùng khó chịu. 

             “Nói đi, có chuyện gì thì nói, không có thì tôi còn có việc!”, Diệp Phàm hờ hững nói. 

             Chu Tình thầm thở dài, đi đến một bên ngồi xuống, ánh mắt trở lên sắc bén: “Diệp Tử Long thuê người giết con, chuyện này nhánh chúng ta đã biết, ông của con đã cho phép con có thể trả thù, giết hắn ta!” 

             “Cho phép cho tôi?” 

             Diệp Phàm cười lạnh: “Diệp Phàm tôi muốn giết ai, cần giết ai, đâu cần người khác cho phép? Ai có tư cách cho phép?” 

             Trong lòng Diệp Phàm giá lạnh, trước giờ ông nội lạnh lùng của anh không hề bộc lộ bất kỳ tình cảm gì. 

             Lúc nhỏ, bốn tuổi anh biết đi, năm tuổi mới có thể nói rõ, bị cho là quái thái, bị bắt nạt, khinh rẻ, ông già đó chỉ bàng quan nhìn, không hề hỏi han. 

             Dưới sự thờ ơ của ông ta, thân phận của Diệp Phàm tại nhà họ Diệp ở thủ đô vô cùng thấp kém, thậm chí còn không bằng người hầu kẻ hạ. 

             Chu Tình càng như vậy, lòng dạ bà ta càng sắt đá, thấy con trai mình bị coi thường bắt nạt, việc bà ta làm được chỉ là làm thinh, coi như không thấy. 

             Cho nên, không phải Diệp Phàm hận bọn họ, mà là thờ ơ, hoàn toàn thờ ơ! 

             Chỉ có người đàn ông kia, người đàn ông vào buổi sáng sớm, vượt qua bão tuyết giá lạnh, chạy khắp thủ đô cũng phải tìm cho anh một bát mỳ nóng, người ấy mới đáng để anh tôn trọng! 

             Chỉ có điều, người đó thường hay mất tích, mỗi lần xuất hiện là thương tích đầy người, ở nhà họ Diệp cũng là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao! 

             Đến người vợ Chu Tình đối với ông cũng là sao cũng được, bố con họ ở nhà họ Diệp dường như chính là gánh nặng! 

             Chu Tình nhìn thấy rõ điều đó, đau xót cùng cực, đây chính là hạt mầm ngày xưa bà ta gieo, giờ đây đã có báo ứng. 

             Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, bà ta không hối hận về những việc năm đó đã làm, chỉ hận cuộc đời không công bằng, hận người đàn ông kia vô tình bỏ đi! 

             Còn quá nhiều điều bí ẩn trong chuyện này, nhiều đến mức Chu Tình không muốn nghĩ đến. 

             Ai mà biết được, nữ quân sư của nhà họ Diệp nhìn thì rất nở mày nở mặt, nhưng cũng là một người phụ nữ có mệnh khổ! 

             “Còn có chuyện gì, nói thẳng ra đi, đừng làm tốn thời gian của tôi!”, Diệp Phàm mất kiên nhẫn nói. 

             Chu Tình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thứ tư tuần sau, cũng chính là một tuần sau, em trai con sẽ ghép tủy, trước lúc đó con phải đến thủ đô, để kiểm tra thân thể và phẫu thuật!” 

             “Tôi biết rồi!” 

             Thấy Diệp Phàm không có ý kiến khác, Chu Tình thở phào lại nói tiếp: “Chúng ta biết tin con có khúc mắc với cậu Lâm Thanh Đế ở thủ đô, đối với nhà họ Lâm…” 

             “Được rồi!” 

             Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang: “Đó là chuyện của tôi, không cần mấy người khua tay múa chân, tôi phải giết Lâm Thanh Đế, ai dám ngăn tôi, tôi sẽ giết chết người đó, nhà họ Diệp cũng không phải ngoại lệ!” 

             Anh phải giết Lâm Thanh Đế, khi Hàn Tại Dần nói mọi chuyện cho anh biết thì người khiến anh căm hận không còn là Diệp Tử Long nữa mà là Lâm Thanh Đế. 

             Thằng khốn đó dám có ý đồ cưỡng hiếp Hàn Tuyết, muốn cho gạo nấu thành cơm khiến anh giận không thể chịu được, Lâm Thanh Đế chắc chắn phải chết! 

             Chu Tình cười khổ: “Con hiểu lầm rồi, ý mẹ là con cứ làm đi, muốn giết thì giết, bên phía nhà họ Lâm chúng ta sẽ giải quyết cho con, Hàn Tuyết là vợ của con, cũng là con dâu của mẹ, sao mẹ có thể để kẻ làm nhục con dâu mẹ được tự do bình yên!” 

             “Hơn nữa, mấy lần hắn ta muốn giết con, thậm chí còn phái tiểu đội Bọ Cạp của nhà họ Lâm đến, chuyện ngày xưa là lỗi của mẹ, bây giờ mẹ sẽ không mắc sai lầm nữa, con cứ tất tay mà làm, cùng lắm thì cược cả nhà họ Diệp này!” 

             “Mẹ đã nói rồi, nhà họ Diệp là của con, thừa nhận hay không thừa nhận thì cũng là của con, trong cơ thể con đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp, con không còn nữa thì cần nhà họ Diệp làm cái gì!” 

             Ngữ khí mạnh mẽ của Chu Tình khiến Diệp Phàm thầm run, nữ quân sư của nhà họ Diệp, giọng nói hùng tráng như trống trận, Diệp Trung đứng bên cạnh kính cẩn cúi người. 

             Nữ quân sư vì con nổi cơn thịnh nộ, không ngần ngại đánh đổi cả nhà họ Diệp, dường như ông ta thấy được mưa máu gió tanh sắp đến với thủ đô! 

             “Hừ!” 

             Diệp Phàm lạnh mặt, hừ một tiếng: “Cái nhà họ Diệp rách nát đó tôi lấy có tác dụng gì? Giết một Lâm Thanh Đế mà thôi, tôi tự có cách!” 

             Tuy sắc mặt của Diệp Phàm vẫn lạnh lùng như Chu Tình lại cười, điều này nói lên Diệp Phàm không phải người vô tình, trong cơ thể có dòng máu của nhà họ Diệp, sớm muộn gì cũng sẽ có tình cảm thôi! 

             Chu Tình tranh thủ thời cơ, mang vẻ cầu xin nói: “Tối hôm nay có thể cùng mẹ ăn bữa cơm không?” 

             Diệp Phàm ngẩng đầu, đang định lên tiếng từ chối, nhưng đột nhiên anh thấy hai bên tóc mai của Chu Tình đã có vài sợi tóc trắng. 

             Lời từ chối như nghẹn lại trong cổ họng anh, anh phát hiện mình dù cố gắng như nào cũng không thể nói ra được. 

             Nữ quân sư của nhà họ Diệp nắm quyền trong tay, khiến người người kính trọng cũng biết mệt mỏi, cũng sẽ già sao? 

             “Tiểu Phàm, chỉ một lần này thôi, được không? Tối nay mẹ bay, trước khi đi muốn cùng con ăn bữa cơm, được chứ?” 

             Chu Tình như cầu khẩn nói, Diệp Phàm cắn răng: “Được, chỉ lần này thôi!” 

             Quán Nguyệt Lượng Loan - một nhà hàng Hoa Hạ với phong cách cổ đại, Diệp Trung đứng ở trước cửa, gian phòng không to nhưng được bố trí hết sức ấm cúng chỉ có Diệp Phàm và Chu Tình. 

             Vài đĩa thức ăn cùng nồi lẩu, không hề xa hoa, chỉ là món ăn gia đình bình thường. 

             Một người ăn, một người nhìn, hai người không ai nói với ai câu nào, Chu Tình thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Diệp Phàm, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng. 

             Cả bữa ăn, Chu Tình cũng chỉ uống một cốc nước, tất cả đồ ăn đều mình Diệp Phàm ăn. 

             Lúc đầu anh còn cảm thấy không tự nhiên, nhưng dần dần Diệp Phàm cũng buông lỏng tâm lý. 

             Bên ngoài nhà hàng, Diệp Trung đi lấy xe để đưa Chu Tình đến thẳng sân bay quốc tế thành phố Cảng. 

             “Hắt xì…” 

             Trăng đã lên cao vời vợi, gió thu se lạnh, Chu Tình mặc ít áo không nhịn được mà hắt xì một cái. 

             Đôi mày Diệp Phàm nhíu chặt, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Chu Tình, lạnh nhạt nói: “Không còn trẻ nữa, đừng có xem mình như thanh niên, bị bệnh vào viện đừng mong tôi sẽ chăm sóc!” 

             Giọng điệu lạnh lùng, thờ ơ của Diệp Phàm khiến Chu Tình ngẩn người, khi bà ta phản ứng lại thì Diệp Phàm đã đi đến chỗ để xe, mà xe của Diệp Trung cũng đã đến trước mặt. 

             Ngồi vào trong xe, Chu Tình nắm chặt áo khoác trên người, nước mắt rơi như mưa. 

             “Diệp Trung, năm đó tôi đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi…” 

             Trong xe, Chu Tình bật khóc thành tiếng! 

             Còn Diệp Phàm lên xe, trên mặt anh lộ ra nụ cười khát máu, cầm điện thoại gọi cho Âu Dương Ngọc Quân. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!