Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Liên tiếp chém giết, hết sức ngông cuồng, thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh lùng, luồn lách hết bên này đến bên kia, máu tươi bắn ra tung tóe ngay trước cổng biệt thự. 

             Kẻ địch đã đánh đến cửa, những vệ sĩ của Lâm Thanh Đế vô cùng sợ hãi, những người còn sống mau chóng buông vũ khí trong tay xuống, chạy tán loạn về tứ phía. 

             “Đoàng, đoàng…” 

             Đúng lúc này, tiếng súng liên tiếp vang lên, đạn từ rất nhiều phía thi nhau bắn về chỗ bọn họ. 

             Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chân tách nhau ra, những thành viên của tiểu đội Bọ Cạp này đều là những người đã có kinh nghiệm chiến đấu trong thực tế, tài bắn súng của bọn chúng còn lợi hại hơn đám vệ sĩ kia rất nhiều. 

             Hai người tách nhau ra, trốn vào trong bụi cây, tầm nhìn bị chặn lại, đám người của đội Bọ Cạp chỉ có thể bắn ngẫu nhiên trong không trung. 

             “Phập…” 

             Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, một trong số thành viên của tiểu đội Bọ Cạp lập tức ôm lấy cái cổ đầy máu của mình và ngã quỵ xuống. 

             Trong khu biệt thự này có rất nhiều cây xanh với chiều cao khác nhau, có thể trở thành nơi ẩn trốn tuyệt vời cho Diệp Phàm.   

             “Soạt soạt soạt…” 

             Âu Dương Ngọc Quân đi vòng ra phía sau ba người này, lưỡi kiếm vung ra, cả ba người đều không kịp phản ứng gì mà ngã ngay xuống đất. 

             Cơ thể tách rời, máu chảy thành sông. 

             Hai người Diệp Phàm đã tiếp cận được với tòa nhà chính của khu biệt thự, mà ngay lúc này, một đám người không ngừng nối tiếp nhau lao về phía họ. 

             Những người vệ sĩ ở bên ngoài kia có thể vứt dao kiếm mà bỏ chạy lấy mạng, nhưng đám người này là tinh anh của nhà họ Lâm, cho dù có chết bọn chúng cũng phải bảo vệ bằng được tính mạng của Lâm Thanh Đế. 

             Trên tầng hai của biệt thự, Lâm Thanh Đế nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ, vừa sợ hãi lại vừa tức giận. 

             Diệp Phàm không chỉ tìm đến đây, hơn nữa khí thế còn rất mạnh mẽ, đến cả những vệ sĩ tinh anh nhất của nhà họ Lâm cũng chỉ có thể làm chậm bước chân của bọn họ. 

             “Cậu chủ, kẻ địch rất hung hãn, hãy để cho bốn người họ đưa cậu rời đi, tôi sẽ tấn công Diệp Phàm, giúp cậu kéo dài thời gian!”, Hứa Thuyên cất giọng nghiêm túc, võ công của Diệp Phàm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, đám người của phe hắn ta chiến đấu với Diệp Phàm khác nào tự tìm đường chết. 

             Chỉ có thể điều động đội Bọ Cạp hiệu Thiên Tự may ra mới có thể chống đỡ lại được, nhưng mà đội ngũ mạnh mẽ này, ngoại trừ chủ của gia chủ của nhà họ Lâm - ông nội của Lâm Thanh Đế, không ai có thể kêu gọi được bọn họ, đây cũng là phòng tuyến cuối cùng của nhà họ Lâm. 

             Ngay cả khi gia chủ của nhà họ Lâm biết được hiện giờ cháu mình đang bị đuổi giết mà ông ta cũng không hề phái người đến cứu, chứng tỏ sự an nguy của cả gia tộc còn cao hơn cả giá trị của Lâm Thanh Đế. 

             Thật ra, chuyện này cũng không thể trách Lâm Thanh Đế, hắn ta chưa bao giờ được gặp mặt Diệp Phàm, chỉ biết đến thực lực của Diệp Phàm qua lời kể của Diệp Tử Long, sai lầm lớn nhất của hắn đó chính là đánh giá thấp kẻ địch.   

             Lâm Thanh Đế vô cùng phẫn nộ, cũng rất ấm ức nhưng cái mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn cả. 

             Hắn ta nắm chặt lấy tay của Hứa Thuyên, vẻ mặt hung dữ nói: “Giúp tôi giết chết hắn, tôi sẽ bày sẵn tiệc rượu chúc mừng anh ở thủ đô!” 

             Nói xong, dưới sự sắp xếp của bốn thành viên đội Bọ Cạp, Lâm Thanh Đế lặng lẽ lẻn ra từ phía cổng sau của biệt thự, cũng vào lúc này, Hứa Thuyên đã cầm lấy con dao thép xuất hiện trước mặt Diệp Phàm. 

             Sự xuất hiện của Hứa Thuyên làm cho những người còn lại trong đội vô cùng kinh ngạc, Hứa Thuyên từng là một nhân vật có máu mặt trong đội Bọ Cạp hiệu Thiên Tự, sau này bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên đã rút khỏi tiểu đội, nhưng công phu vẫn vô cùng mạnh mẽ. 

             “Diệp Phàm, một đứa con hoang của nhà họ Diệp mà lại có thể có được thực lực như vậy, quả là khiến tôi ngưỡng mộ và ngạc nhiên, hôm nay chỉ được phép có một người còn sống và bước ra ngoài!”, tay cầm chắc cây dao, Hứa Thuyên uy nghiêm nói. 

             Diệp Phàm cau mày, không đáp lại lời hắn ta ngay, ở đây có Hứa Thuyên là người mạnh nhất, hắn ta đã ra mặt để chống lại kẻ địch, vậy còn Lâm Thanh Đế đâu rồi? 

             Bình thường, đáng lẽ Hứa Thuyên phải ở trong biệt thự để bảo vệ Lâm Thanh Đế, chứ không phải là lộ mặt ra ngoài để chiến đấu với anh. 

             Đột nhiên trong đầu anh lóe lên, chỗ này rất gần với một con sông lớn, có khi nào Lâm Thanh Đế chạy trốn hay không? 

             “Ngọc Quân, có thể Lâm Thanh Đế đã chạy trốn đi rồi, cậu mau ra cửa sông để ngăn cản hắn lại!”, Diệp Phàm hét lớn, anh vừa nói cửa sông, Âu Dương Ngọc Quân đã ngay lập tức hiểu ý, khu biệt thự này là khu biệt thự cuối cùng, cũng là khu duy nhất tiếp giáp với con sông, có thể còn có bến cảng. 

             Âu Dương Ngọc Quân chém xong người kia rồi lập tức quay người chạy về phía cửa sông, Hứa Thuyên gầm lên, bảo mọi người dùng hết sức lực ngăn cản Âu Dương Ngọc Quân. 

             “Ha ha ha, hôm nay ông đây sẽ giết hết cả lũ, Ngọc Quân cậu yên tâm đi đi!”, Diệp Phàm hét lên, nhặt lên một con dao găm từ dưới đất, lao về phía Âu Dương Ngọc Quân đang bị bao vây. 

             Xông vào đám người, ánh sáng trên con dao liên tiếp lóe lên, Diệp Phàm liên tiếp vung tay chém, không cần sử dụng các chiêu thức khó, chỉ sử dụng sức lực, trong nháy mắt đám người đã đổ rạp xuống, la hét thảm thiết. 

             Hứa Thuyên hét lên, mau chóng rút dao ra xông về phía Diệp Phàm, nhảy lên, từ trên cao chém dao xuống. 

             Con dao sắc bén chém xuống, tiếng kêu vang vọng trong không trung, Diệp Phàm giơ dao ra đỡ lấy. 

             “Keng…” 

             Tiếng động rất lớn, Diệp Phàm lùi về sau một bước, Hứa Thuyên lùi về sau bốn bước. 

             Sắc mặt Hứa Thuyên vô cùng nghiêm trọng, thế võ “Thái Sơn áp đỉnh” của hắn ta phản tác dụng làm cho hắn ta phải lùi lại mấy bước, võ công của Diệp Phàm thêm một lần nữa khiến hắn ta được mở mang đầu óc. 

             “Dao hỏng rồi!” 

             Nhìn vào con dao Khai Sơn bị sứt mẻ, Diệp Phàm bất mãn lên tiếng, dao Khai Sơn này được làm từ thép nguyên chất, mới đỡ một đòn mà lưỡi dao đã bị mẻ, có thể tưởng tượng được con dao của Hứa Thuyên mạnh đến mức nào. 

             “Vút…” 

             Ai đó thấy Diệp Phàm mất tập trung, rút dao ra định đâm anh từ phía bên cạnh nhưng đã bị con dao găm Bách Tích của anh bắn thẳng vào cổ họng. 

             “Dao hỏng rồi, các người đúng là thứ rác rưởi, giết mấy người cũng như giết một con chó!” 

             “Tên khốn, giết nó đi, băm nát để làm nước sốt thịt!” 

             “Báo thù cho những người anh em đã ngã xuống của chúng ta…!” 

             Tất cả mọi người đều hét lên, thậm chí những người có ý định xông ra chặn Âu Dương Ngọc Quân bây giờ cũng đã đổi hướng quay lại xông về phía Diệp Phàm. 

             Lại xuất hiện một đường kiếm lóe lên, tiếng vang liên tiếp trong không trung, Hứa Thuyên dẫn đầu đám người lao vào chiến đấu với Diệp Phàm. 

             Phía bên kia, Lâm Thanh Đế đang chạy thật nhanh để ra đến sông, nghe thấy tiếng la hét thảm thiết vọng ra từ biệt thự, trong lòng càng run lẩy bẩy, hai tay siết chặt. 

             “Diệp Phàm, đợi tao quay về, tao nhất định sẽ giết mày, nhất định…” 

             Lâm Thanh Đế cũng chẳng màng quan tâm tới Hàn Tuyết gì đó nữa, đợi hắn ta quay trở lại, ngay cả Lưu Tú Cầm, hắn ta cũng sẽ giết bằng sạch. 

             Lưu Tú Cầm dám phản bội hắn ta, chạy trốn một mình, làm cho hắn ta vô cùng phẫn nộ. 

             “Ha ha, anh không còn cơ hội nữa đâu, hôm nay anh chết chắc rồi!”, một giọng nói đầy đùa bỡn bỗng nhiên vang lên. 

             Bọn họ vừa mới chạy được một đoạn, bóng dáng của ai đó đã nhanh chóng chạy tới, đây chính là Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta cầm trên tay thanh kiếm gãy, vẻ mặt như một sát thần. 

             “Hai người đưa cậu chủ trốn đi, hai người sẽ ở đây ngăn cản!” 

             Môt trong số hai người hét lớn, rút tay ra nhanh chóng đánh về phía Âu Dương Ngọc Quân, Âu Dương Ngọc Quân vội vàng né tránh, đôi chân cậu ta nhanh như một con báo, tránh được vô số viên đạn bắn tới. 

             Bốn người này đều là những cao thủ trong tiểu đội Bọ Cạp, lại có tài thiện xạ, Âu Dương Ngọc Quân sẽ không dại gì mà dùng thân mình đỡ đạn. 

             Đến gần bờ sông, ở đây thực sự có một bến tàu, có một chiếc tàu cao tốc nhỏ đang dừng ngay gần đó. 

             Lâm Thanh Đế dùng hết sức bình sinh để chạy đến, chỉ cần lên được tàu, chắc chắn hắn ta có thể chạy thoát. 

             Phía sau, Âu Dương Ngọc Quân đang liên tục né tránh, cuối cùng cậu ta cũng tìm được cơ hội, rút kiếm chém vào một trong hai người kia. 

             “Phụt..” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!